"Có hai người phụ nữ cùng bước vào cửa hàng túi xách. Người thứ nhất tầm 30 tuổi cô ấy đi với một đứa con nhỏ. Người thứ hai tầm 25 tuổi cô ấy đi cùng một người đàn ông. Và tình cờ hai người họ cùng thích một chiếc túi màu đỏ sang trọng. Người phụ nữ 30 vui vẻ nhường cho cô gái trẻ ngắm nghía trước. Cô gái soi gương nhìn chiếc túi với ánh mắt đầy ham muốn thích thú rồi hỏi người đàn ông đi cùng:
- Hợp với chiếc váy màu đỏ của em nhỉ, anh thấy đẹp không?
- Cũng bình thường em chọn cái khác đi
Cô gái trẻ vẫn cố thuyết phục nhưng có vẻ chiếc túi chẳng thể nào đẹp lên trong mắt người đàn ông . Cô luyến tiếc đặt chiếc túi trở lại kệ rồi ướm thử theo gợi ý :
- Em đeo cái này đi lấy màu đen cho dễ nhìn .
Sau cả chục cái lắc đầu của người đàn ông cô gái đành miễn cưỡng lấy chiếc túi mà bản thân không hề thích. Cùng lúc người đàn ông rút ví trả tiền thì người phụ nữ 30 bước đến với tay lấy chiếc túi màu đỏ ban đầu. Vẫn một gương mặt thư thái vui vẻ người phụ nữ 30 thanh toán chẳng đắn đo rồi nắm tay đứa trẻ bước ra khỏi cửa hàng. Người phụ nữ 30 bước đi như mang theo cả giấc mơ của cô gái trẻ...."
Cuộc đời là thế đấy chỉ với một góc cạnh nho nhỏ cũng khiến chúng ta chiêm nghiệm ra nhiều điều. Cô gái 25 có thanh xuân nhan sắc , có khuôn ngực đẫy đà và có những người đàn ông tận tình theo đuổi. Nhưng người đàn bà 30 tài sản của họ lại khác biệt vô cùng. Đôi khi là một cõi lòng ngập tràn tổn thương với những trải nghiệm mà các cô gái trẻ chưa hề biết đến. Đôi khi là những đứa con vắng cha hoặc đơn thuần là mấy mảnh sổ đỏ chính chủ mang tên mình. Nhưng trên hết có lẽ là sự tự quyết và bản lĩnh dám cầm dám bỏ. Họ biết cái gì thuộc về mình có duyên thì sở hữu còn đâu chẳng bận lòng tranh cướp với ai.
Người phụ nữ trưởng thành thực sự là người phụ nữ có thể tuỳ ý dùng chiếc túi mình thích , tuỳ ý mua chiếc túi mình thích mà chẳng cần phải chờ đợi một cái gật đầu hay rút ví của người đàn ông phía sau ! "