Sau khi nhận được tin từ Lý Văn Quang, Khâu Kiện, giám đốc của Phỉ Thúy 36 đã đến. Dù thế nàoLý Văn Quang cũng là trưởng ban, anh ta đã đến nhà hàng của mình để ăn, mời anh ta một chén cũng là chuyện nên làm.
“Giám đốc Khẩu, lại đây nào." Lý Văn Quang thấy Khâu Kiện, đã giơ tay vẫy chào từ rất xa.
Giọng nói của hắn hơi lớn và ngay lập tức thu hút sự chú ý của nhiều người xung quanh.
Khâu Kiện đến tới bàn ngồi, Lý Văn Quang, Vu Lệ và Hứa Trí Hằng đều đứng dậy để chào hỏi, Lâm Di Quân không biết Khâu Kiện, nhìn một cái, rồi mặc kệ.
Lục Trần từ đầu đến cuối không nhìn lên, âm thầm ăn thức ăn.
"Giám đốc Khâu, hai người bạn của tối, Vu Lệ và Hứa Trí Hằng." Lý Văn Quang giới thiệu, bỏ qua luôn Lục Trần và Lâm Di Quân.
Khâu Kiện bắt tay hai người họ, ánh mắt nhìn sang Lục Trần.
Lục Trần cũng đang ngước nhìn anh lúc này.
"Giám đốc Khâu, tôi cung anh một ly.” Vu Lệ rót một ly rượu và mang nó đến chỗ Khâu Kiện.
Khâu Kiện chỉ nhìn Lục Trần, không cầm ly rượu và đi thẳng đến bên Lục Trần.
"Lục, Lục thiếu gia, anh cũng ở đây là." Khâu Kiện nói một cách trân trọng.
Vu Lệ cầm ly rượu đơ người ra trong giây lát, ngạc nhiên nhìn.
Lục thiếu gia?
Có phải ông Khâu đã nhận sai người không?
Hắn ta mà là thiếu gia gì chứ?
Lý Văn Quang và Hứa Trí Hằng cau mày, nhưng họ rất bối rối.
Lâm Di Quân mở miệng và nhìn Khấu Kiện với sự kính trọng trong sự ngạc nhiên.
Người giám đốc ở đây không thể so sánh với người bình thường, ngay cả Lý Văn Quang Khải cũng phải nể mặt anh ta, không ngờ anh ta thể hiện sự tôn trọng với Lục Trần, đây ...
"Ừm." Lục Trần gật đầu.
"Lục thiếu gia, hay là tôi chuyển anh đến Phòng King suite bây giờ nhé ?" Khâu Kiện hỏi.
"Không cần, anh bận việc của anh đi, tôi uống rượu với mấy người bạn học thôi mà." Lục Trần xua tay.
Câu nói của Lục Trần khiến Lý Văn Quang và những người khác lúng túng. Lúc uống rượu họ đầu có mời hai người đó.
"Vâng, vâng.” Khâu Kiện gật đầu, quay sang Lý Văn Quang ba người họ và xin lỗi rời đi.
Thấy Khâu Kiện nghe lời của Lục Trần, Lý Văn Quang ba người đã thực sự sốc.
Rõ ràng Khâu Kiện là do Lý Văn Quang mời tới, ban nãy còn nhiệt tình bắt tay họ, chỉ thiếu mỗi chúc rượu.
Ngay khi nhìn thấy Lục Trần, Khâu Kiện đã trở thành như con cháu của anh vậy. Lục Trần xua tay để anh ta rời đi, và anh ta ngoan ngoãn rời đi, còn không cả chào hỏi người bạn cũ này.
Đây không chỉ là ngoan ngoãn, đây còn là sợ Lục Trần ấy.
Lý Văn Quang nhìn chằm chằm vào Lục Trần, đôi mắt mơ hồ.
Cảnh hôm nay hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của hắn.
"Lục Trần, không ngờ rằng anh diễn sâu thật đấy. Lúc này còn nói rằng để Trí Hằng nhà tôi tìm việc cho anh. Anh đó thật là biết đùa mà, hãy tự phạt mình một ly đi." Vu Lệ nhõng nhẽo nhìn Lục Trần, không hề nhận ra lúc này cô ấy vẫn cười nhạo Lục Trần như thế nào.
"Đừng suy nghĩ nhiều, tôi chỉ biết ông chủ của anh ta. Anh ta chỉ là nể mặt sếp, sẵn tiện nể mặt của tôi thôi." Lục Trần mỉm cười.
Hóa ra là vậy.
Cả ba đều thở phào nhẹ nhõm.
Vu Lệ và Hứa Trí Hằng thể hiện sự khinh bỉ.
Nhưng Lý Văn Quang nghĩ sâu hơn, hắn cảm thấy có gì đó không đúng.
Khâu Kiện cũng là một nhân vật lớn, làm sao anh ta có thể cư xử như thằng lính trước mặt Lục Trần chứ?
Dù là Lục Trần biết ông chủ của họ, cũng không đến mức như vậy.
- Không được, cuộc họp lớp ngày mai phải để Lục Trần đi, hắn ta nhất định phải thăm dò anh đến cùng.
"Lục Trần, cuộc họp lớp vào ngày mai bắt đầu lúc 6 giờ chiều, trên tầng 15 của khách sạn Bồng Lai, hãy nhớ đến đúng giờ đó." Lý Văn Quang cười nói.
"Dĩ nhiên rồi, được ăn và uống miễn phí, tất nhiên tôi sẽ không bỏ lõ." Lục Trần cũng mỉm cười nói.
Lý Văn Quang muốn chơi trò gì, anh đều biết rất rõ, đành chơi với anh ta vậy.
Vừa hay lần trước anh khởi nghiệp, Lý Văn Quang đã gây cho anh không ít khó khăn.
Lý Văn Quang mỉm cười, và không còn coi trọng lời nói thức ăn và đồ uống miễn phí của Lục Trần nữa.
Thấy rằng Lục Trần quen biết ông chủ của Phỉ Thúy 36, sự hăng hái của Vụ Lệ và Hứa Trí Hằng đã giảm xuống, rõ ràng đã không nhiệt tình như ban đầu.
Nhưng sau đó, họ đã chủ động mời Lục Trần và Lâm Di Quân cụng ly.
Sau đó bữa ăn thì có một chút nhàm chán, chẳng mấy chốc đã kết thúc vội vàng.
Trước khi rời khỏi, Lý Văn Quang đã nhắc nhở Lục Trần và Lâm Di Quân hãy nhớ tham dự buổi họp lớp vào tối mai.
Sau khi lên xe, Lâm Di Quân không khởi động xe ngay, mà quay sang nhìn Lục Trần.
"Mối quan hệ của anh với ông chủ của Phỉ Thúy 36 là sao? Đừng nói với em rằng anh đã giúp đỡ người khác lần nữa?" Lục Trần đã giải thích như vậy về Vương Duy lần trước.
"Vợ ơi, em thực sự hay thiệt đó. Anh có nhớ những tên cướp đã cướp ngân hàng ba năm trước không?" Lục Trần mỉm cười.
Lâm Di Quân gật đầu và ngạc nhiên: "Anh thực sự đã giúp ông chủ Phỉ Thúy 36?"
"Đúng, anh cũng đang rút tiền vào lúc đó, ông chủ của Phỉ Thúy 36 tình cờ cũng đang lấy tiền ở đó, và anh ta cũng bị bọn côn đồ bắt giữ. Ngay thời điểm đó, tên xã hội đen muốn giết người, và người sắp bị giết là ông chủ của Phỉ Thúy 36. Ngay lúc đó, chính anh là người đã cứu ông ta khỏi tay xã hội đen.” Lục Trần nói nghiêm túc.
Tất nhiên, vụ cướp ngân hàng là có thật, và anh ta cũng từng nói với Lâm Di Quân
Nhưng lúc đó người anh cứu là người khác, không phải là ông chủ của Phỉ Thúy 36.
Vì không muốn Lâm Di Quân suy nghĩ quá nhiều, Lục Trần chỉ đành tiếp tục nói láo.
Sự thật đã chứng minh một lần nữa, rằng khi anh nói dối, anh phải tạo ra vô số lời nói dối để biện minh cho điều đó.
Lâm Di Quân gật đầu. Sau sự cố ba năm trước, cô vẫn cảm thấy khiếp sợ cho Lục Trần . Khi Lục Trần nói điều này, cô không còn nghi ngờ gì nữa.
"Có vẻ biết võ thuật cũng hữu dụng thật chứ", Lâm Di Quấn than thở nói.
"Phải, bố anh đã nói điều này khi anh còn là một đứa trẻ. Một người đàn ông chỉ có tiền vẫn chưa đủ. Còn phải có một sức khỏe mạnh mẽ. Đó là lý do tại sao việc luyện tập võ thuật rất khó khăn, nhưng anh vẫn kiên quyết với nó trong 10 năm hơn.” Lục Trần làm bộ nói.
Lâm Di Quân gật đầu , cũng không nói gì thêm.
Chẳng mấy chốc đã đến nhà bố mẹ cô, vừa dừng xe lại, thì thấy Vương Tuyết mới vừa đi làm về.
Thấy Lục Trần và Lâm Di Quân đi xuống từ A6, Vương Tuyết ngạc nhiên nói: "Di Quân, con mua xe hơi rồi hả."
Lâm Di Quân nhìn sang Lục Trần, định là nói rằng Lục Trần đã mua nó cho cô, nhưng lại thấy Lục Trần cười khúc khích và nói: "Vâng, Di Quân vừa được thăng chức giám đốc kinh doanh, có một chiếc xe hơi mới phù hợp với thân phận của cô ấy."
"Đúng rồi, con gái tôi đã làm giám đốc và cũng mua một chiếc xe hơi rồi. Khi nào cậu mới được lên chức làm giám đốc để mua một chiếc xe hơi?” Vương Tuyết nhìn vào Lục Trần đầy khó chịu.
"Sắp rồi sắp rồi." Lục Trần cười khúc khích, sau ngày sinh nhật bố vợ anh đã nói rằng anh sẽ không bao giờ đến đây nữa, nhưng giờ anh đã đổi ý.
Vương Tuyết và Lâm Di Giai không thể kiểm soát lời nói của họ, không thể để họ biết được danh phận của anh.
"Phải rồi, lần trước tại sao giám đốc Khâu của Phỉ Thúy 36 lại coi trọng cậu như vậy, còn đặc biệt để giành phòng King suite cho cậu nữa?" Vương Tuyết nghĩ lại lần trước ăn chung với anh ở Phỉ Thúy 36, rồi hỏi.
Sau thời gian đó, bà nghi ngờ Lục Trần giấu giếm bà ta điều gì đó. Hôm nay, trước mặt con gái, bà trực tiếp hỏi Lục Trần xem anh có lừa dối con gái mình không.
---------------------------------------
Thấy mẹ mình hỏi về điều này, trước khi đợi Lục Trần trả lời, Lâm Di Quân đã nói trước: "Mẹ, Lục Trần biết ông chủ của Phỉ Thúy 36. Hôm nay chúng con ăn ở đó, và giám đốc Khâu cũng đến chào hỏi."
Đôi mắt của Vương Tuyết sáng lên và nói, "Cậu biết ông chủ của Phỉ Thúy 36 à? Làm sao cậu quen được vậy?"
Trong lòng của Lục Trần thấy buồn cười, ông chủ của Phỉ Thúy 36 mà anh nói chính là anh mà.
"Mẹ ơi, mẹ có nhớ vụ cướp ngân hàng ba năm trước không? Lục Trần đã giải cứu ông chủ của Phỉ Thúy 36 khỏi bọn xã hội đen vào lúc đó, vì vậy nhân viên của Phỉ Thúy 36 rất tôn trọng Lục Trần." Lâm Di Quân đã sử dụng lời nói dối của Lục Trần để giải thích.
Mặc dù trong lòng Lục Trần có thấy mắc cười, nhưng cũng có chút lo lắng. Nếu một ngày nào đó Lâm Di Quân biết sự thật, không biết cô sẽ tức giận ra sao, còn cho rằng anh là một kẻ nói dối.
Nhưng bây giờ anh không có sự lựa chọn, lúc nào cũng có một con dao lớn treo trên đầu anh, thực lực của anh vẫn chưa đủ mạnh, vì vậy anh phải kín tiếng một chút.
"Đó là ơn cứu mạng, hèn chỉ để lại phòng King suite cho cậu ta." Vương Tuyết gật đầu, đôi mắt bà đột nhiên sáng lên và nói: "Nếu như cậu đã cứu mạng ông ấy, tại sao không để ông ấy Sắp xếp một vị trí nào đó ở Phỉ Thúy 36 chứ? Quản lý cũng được mà."
"Mẹ à, mẹ nói gì thế, có những mối quan hệ không thể sử dụng bừa bãi được, sử dụng một lần thôi là không còn nữa." Lâm Di Quân nói.
"Kêu ông ta sắp xếp công việc cho Lục Trần không phải chỉ cần nói một tiếng là được sao? Cậu có một mối quan hệ như vậy mà không dùng, các con ngốc quá, nếu cậu là quản lý ở đó, sau này tôi có mời khách hàng của tôi, cậu cũng có thể sắp xếp một Phòng cho tôi, nở mặt nở mày không." Vương Tuyết nghiêm túc nói.
Lục Trần và Lâm Di Quân đều không nói nên lời.
Có cần thực tế vậy không?
Bà muốn ai đó sắp xếp một vị trí quản lý cho tôi, chỉ để giúp bà nở mặt nở mày khi bà mời khách thôi sao!
"Mẹ ơi, đừng đề cập đến chuyện này nữa, Lục Trần có công việc riêng của mình." Lâm Di Quần biết tính cách của Lục Trần. Nếu anh ấy muốn tìm một công việc theo mối quan hệ, anh ấy đã đến chỗ Vương Duy từ lâu rồi, đó là lý do tại sao cô đánh giá cao về Lục Trần, anh sẽ không dễ dàng để người khác giúp đỡ.
"Công việc bảo vệ của Lục Trần tốt hơn quản lý ở Phỉ Thúy 36 sao? Hai con thiệt là đầu óc ngu suần." Vương Tuyết hận sắt không thành thép.
. Mặc dù là vậy, thái độ của bà đối với Lục Trần cũng tốt hơn một chút, không còn khắt khe như trước nữa.
"Phải rồi, lần trước mẹ có hỏi con ai là người âm thầm giúp đỡ chúng ta phải không?" Lâm Di Quân bắt đầu cuộc trò chuyện.
"Ai vậy? Người đó đã giúp đỡ mẹ con mình hai lần liên tục, vì vậy phải tìm cơ hội để cảm ơn họ.” Vương Tuyết hỏi. Mặc dù bà có chút ác cảm với Lục Trần, bà vẫn biết ơn những người đã giúp đỡ bà.
"Đó là Lục Trần." Lâm Di Quân mỉm cười, cô luôn muốn thay đổi hình ảnh của Lục Trần trong mắt mẹ mình, đây là cơ hội tốt nhất.
"Lục Trần, cậu ta có khả năng tuyệt như vậy sao lại đi làm một nhân viên bảo vệ?" Vương Tuyết nghi ngờ nhìn vào Lục Trần.
Lục Trần không nói gì, Lâm Di Quân giải thích: "Mẹ nhớ giám đốc Vương, Vương Duy của Tập đoàn quân Duyệt trước đây chứ, trước đó Lục Trần cũng đã cứu Vương Duy, sau đó anh đã nói chuyện với Vương Duy, những người của Tập đoàn quân Duyệt mới hợp tác với mẹ đó."
"Chúa ơi, có một mối quan hệ như vậy, sao cậu vẫn làm một nhân viên bảo vệ chứ, hãy tận dụng nó, hay là cậu để Vương Duy giúp cậu sắp xếp một công việc, ít nhất nó tốt hơn 100 lần so với nhân viên bảo vệ của cậu!” Vương Tuyết chỉ vào Lục Trần, thật sự không biết phải nói gì.
Tại sao con rể này lại ngu ngốc như vậy?
"Con chỉ là kẻ hèn thấp, con còn có thể làm gì ngoài nhân viên bảo vệ chứ? Đây là đang làm khó quản lý Vương đó." Lục Trần giải thích với một nụ cười.
"Cậu, haizz, thôi bỏ đi, tôi không muốn nói với cậu nữa." Vương Tuyết lặc đầu hận sắt không thành thép, gặp phải một người con rể như vậy, bà ta không thể nói gì ngoài việc hờn dỗi.
"Dù cậu muốn làm nhân viên bảo vệ, cũng nên đến công nghệ Di Kỳ chứ. thu nhập bảo vệ ở đó tốt hơn nhiều so với điện lực Đông Giai." Vương Tuyết nói.
"Được rồi, con đi hỏi Vương Duy xem anh ấy có thể giúp gì không.” Lục Trần cười cay đắng.
Mẹ vợ như thế này chắc chỉ còn một mà thôi!
"Phải rồi, Di Quân, con có phát hiện ra không, công nghệ Di Kỳ này thấy kỳ lạ sao sao đó?" Vương Tuyết nghĩ về điều gì đó và đột nhiên nhìn Lâm Di Quân .
"Có gì lạ?” Lâm Di Quân bối rối.
"Tên của con và tên của Kỳ Kỳ, con nghĩ xem." Bộ não của Vương Tuyết giống như được khai thông.
Lâm Di Quân cũng ngạc nhiên, đây không phải là sự kết hợp tên của cô và con gái sao?
Có sự trùng hợp như vậy sao?
Lâm Di Quân nhìn Lục Trần, và Lục Trần cảm thấy một cú sốc bất ngờ, và vội vàng mỉm cười: "Có gì lạ đầu, chỉ là một sự trùng hợp thôi, hay mẹ nghĩ Công nghệ Di Kỳ là của con?"
"Bỏ đi, nếu cậu là ông chủ của Công nghệ Di Kỳ, bà này nằm mơ cũng cười đó.”
Vương Tuyết nhìn Lục Trần một cách khinh bỉ, điều bà thực sự nghĩ là liệu ông chủ của Công nghệ Di Kỳ cũng là người theo đuổi con gái cô.
Không phải nói quá, nhưng dù con gái mình đã kết hôn và sinh con, nó cũng là một trong những người đẹp nhất ở Du Châu. Kết hôn với tên hèn thấp Lục Trần này, chẳng khác nào bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu.
Sau khi vào nhà, Kỳ Kỳ đang chơi với ông nội Lâm Đại Hải, Vương Tuyết vội vàng và kéo Lâm Di Quân vào phòng.
"Quân Di, con thành thật nói với mẹ, ông chủ của Công nghệ Di Kỳ đang theo đuổi con đúng không?" Vương Tuyết hỏi nhỏ.
Lâm Di Quân không nói nên lời, "Mẹ ơi, mẹ nói gì thế, con có biết người ta là ai đầu."
"Con hãy tự suy nghĩ đi, có thể con. không biết danh tính của cậu ấy là ông chủ của Công nghệ Di Kỳ, nếu không thì làm sao để tên của con và tên của Kỳ Kỳ để đặt tên công ty chứ? Người ta có ý nói rằng, cậu ta không quan tâm nếu con có con gái, và sẽ đối xử tốt với con gái của con. " Vương Tuyết quả quyết nói.
Lâm Di Quần đảo mắt, không có người mẹ nào như vậy.
Nhưng trong lòng cô cũng có một chút nghi ngờ. Điều này quá là trùng hợp. Có thực sự đúng như những gì mẹ cô nói?
"Mẹ ơi, con nói cho mẹ nè, mẹ đừng nói chuyện này trước mặt Lục Trần nữa." Lâm Di Quần biết tính cách của Lục Trần. Nếu Lục Trần có nghi ngờ, chắc chắn anh sẽ cãi nhau với cô.
Mặc dù cô không để tâm cách nhìn của người khác, nhưng có quan tâm đến suy nghĩ của Lục Trần.
Haiz, nếu ông chủ của Công nghệ Di Kỳ là Lục Trần thì tốt rồi.
Lâm Di Quân khẽ thở dài.
"Nói cho cậu ta nghe thì sợ sao, cậu ta không có bản lĩnh thì trách ai chứ. Con tự mà suy nghĩ đi. Nếu ông chủ của Công nghệ Di Kỳ thực sự có hứng thú với con, con có thể suy nghĩ đó. Công nghệ Di Kỳ nghe nói rằng nó vượt trội hơn tập đoàn Quân Duyệt nhiều lắm, nếu con thực sự tái hôn với một người đàn ông giàu có như vậy, Lâm gia chúng ta cũng sẽ huy hoàng trở lại." Vương Tuyết nghiêm túc nói.
Vương Tuyết luôn là một người thực tể như vậy. Bà sinh được hai cô con gái. xinh đẹp, luôn muốn họ kết hôn với một người đàn ông giàu có. Vì vậy, khi Lâm Di Quân và Lục Trần tự ý đi đăng kí kết hôn, bà tức gần chết, hiện giờ có cơ hội để cho con gái của mình gả vào hào môn, làm sao bà còn nghĩ đến suy nghĩ của Lục Trần nữa
"Mẹ ơi, nếu mẹ nói chuyện vớ vẩn nữa, sau này con sẽ không về đây nữa.” Lâm Di Quân hơi tức giận và mở cửa và bước ra ngoài.
Có người mẹ như thế này, trong lòng cô thực sự suy sụp.
--------------------------------