Trong phòng khách, Kỳ Kỳ chạy vào vòng tay của Lục Trần, Lâm Đại Hải trò chuyện với Lục Trần .
Ông ấy từng không thích Lục Trần , nhưng sau khi có Kỳ Kỳ, thái độ của ông cũng đã được cải thiện.
Đặc biệt là sau khi Lục Trần tặng ông một chiếc cốc dạ quang từ thời nhà Tống vào ngày sinh nhật lần trước, quan điểm. của ông về Lục Trần đã được cải thiện rất nhiều.
Thậm chí còn phát ngôn gay tại chỗ: Đây là con rể tốt của tôi.
"Con biết bao nhiêu về đồ cổ?" Lâm Đại Hải hỏi Lục Trần, lần trước Lục Trần tìm thấy cốc dạ quang của nhà Tống trong nháy mắt tại cửa hàng đồ cổ, ông cảm thấy Lục Trần chắc là hiểu biết nhiều về lĩnh vực này.
"Lúc trước con có học về lĩnh vực này, nên cũng biết chút ít." Lục Trần khiêm tốn nói, Ông Vân cũng là một bậc thầy về đồ cổ. Lục Trần đã theo ông từ khi còn nhỏ và học rất nhiều về đồ cổ.
Nói thật, nếu anh có hứng thú với việc nghiên cứu về đồ cổ, không khó để tìm một công việc với mức lương hàng tháng là 70.000 hoặc 80.000 trong giới đồ cổ.
"Ừm, có một triển lãm đồ cổ tại khách sạn Shangri - La vào lúc 7 giờ tối ngày kia. Lúc đó con hãy đi cùng bố, liệu con có thể tìm thấy một hoặc hai báu vật hay không." Lâm Đại Hải gật đầu, chỉ cần Lục Trần có kiến thức về mảng này là được.
Ông nghĩ rằng Lục Trần chỉ là một nhân viên bảo vệ thì hơi tiếc nuối. Ông sẵn sàng dẫn dắt Lục Trần vào ngành đồ cổ của ông.
Sẽ không có vấn đề gì khi giới thiệu Lục Trần làm việc với thu nhập hàng chục ngàn hàng tháng.
Lục Trần hiểu ý nghĩ của bố vợ Lâm Đại Hải, trong lòng có chút cảm động.
Lâm Đại Hải và Vương Tuyết có thái độ khác nhau đối với anh.
Vương Tuyết chỉ nghĩ về việc con rể của mình mà nổi trội, thì bà ấy có thể nổi theo.
Còn Lâm Đại Hải thì suy nghĩ về cách giúp con rể của mình tìm được một công việc tốt hơn.
"Vâng bố ạ, con chắc chắn sẽ đến." Lục Trần gật đầu.
Lúc này, Lâm Di Giai đẩy cửa vào, và có một chàng trai trẻ đi cùng cô
Lục Trần lướt qua chàng thanh niên, nhận ra lúc anh mời Đỗ Phi và Từ Kinh dùng bữa, gặp được thanh niên này với Vương Tuyết , Lâm Di Giai trong bữa tối tại Phỉ Thúy 36.
Chàng trai trẻ này là Địch Phú, Phó Giám đốc Kinh doanh của Tập đoàn Vân Phi.
Tập đoàn Vân Phi là tập đoàn đá quý đứng đầu ở Du Châu, là một trong những sản nghiệp thuộc dòng họ Tả của bốn gia tộc lớn.
Địch Phú liếc nhìn Lục Trần, có chút khó chịu, lần trước trong Phỉ Thúy 36, hắn đã bị Lục Trần cho một vố rất đau.
Lần trước Vương Tuyết đưa Lâm Di Giai thảo luận về việc hợp tác với họ, hắn ta đã bị Lâm Di Giai mê hoặc, và mấy ngày nay hắn ta phát cuồng vì Lâm Di Giai.
Vương Tuyết hết sức muốn con gái mình gả cho một người đàn ông giàu có, và thích mạng Lâm Di Giai theo mỗi khi bà | bàn chuyện làm ăn với người ta.
"Xin chào Chú Lâm." Địch Phú rời mắt khỏi Lục Trần và chào Lâm Đại Hải.
"Ừm, Tiểu Địch tới rồi, mời cậu ngồi.” Lâm Đại Hải gật đầu và bảo Địch Phú ngồi.
Sau khi Lâm Di Giai rót trà, cô trêu chọc Kỳ Kỳ ở bên cạnh.
"Lục Trần, tên cậu ấy là Địch Phú, là giám đốc kinh doanh của Tập đoàn Vân Phi. Triển lãm đồ cổ này được tổ chức bởi Tập đoàn Vân Phi của họ. Tiểu Địch, đây là anh rể của Di Giai, Lục Trần, cũng có nhiều nghiên cứu về đồ cổ, hôm tới, tôi sẽ đi đến triển lãm đồ cổ xưa với cậu ấy." Lâm Đại Hải giới thiệu hai người.
"Anh Lục, xin chào." Địch Phú vội vàng bắt tay với Lục Trần. Thậm chí giám đốc Khâu của Phỉ Thúy 36 cũng phải chào anh một cách nồng nhiệt. Hắn thật không thể đắc tội.
"Xin chào." Lục Trần và Địch Phú bắt tay nhau, biểu cảm của họ thật đơn giản.
"Tiểu Địch, công ty của cậu có tuyển thợ giám định đá quý không?" Lâm Đại Hải hỏi.
"Vâng, Tả thiếu gia nhà chúng cháu muốn mượn sự kiện này để tìm một bậc thầy thực sự về giám định đồ cổ." Địch Phú trả lời.
"Ừm, cậu xem thử xem cậu có thể giúp tôi giới thiệu Lục Trần không. Nó có chút căn bản về đồ cổ. Vào ngày sinh nhật của tôi lần trước, nó đã mua cho tôi một chiếc cốc dạ quang của nhà Tống với giá một ngàn đô la." Lâm Đại Hải nói .
Chiếc cốc dạ quang của nhà Tống?
Địch Phú hơi ngạc nhiên, nhưng nó đáng giá hàng triệu. Anh chàng này cũng thật là may mắn.
"Dạ vâng được ạ, cháu sẽ giới thiệu Anh Lục với Tả Thiếu Gia vào đêm hôm tới." Địch Phủ gật đầu ngạc nhiên.
Nhưng nỗi sợ hãi với Lục Trần trong lòng hắn lập tức tan biển vào hư vô.
Trước đó nhìn thấy giám đốc Khâu ở Phỉ Thúy 36 cũng nhiệt tình với Lục Trần. Hắn ta cứ nghĩ Lục Trần là một nhân vật lớn gì chứ hắn ta
Không ngờ lại phải nhờ giúp tìm một công việc.
Hóa ra chỉ là tên vô tích sự.
Mặc dù trong lòng có phần khinh thường Lục Trần, Địch Phú vẫn không thể hiện điều đó trước mặt gia đình họ Lâm.
"Ừm, thế thì làm phiền cậu rồi." Lâm Đại Hải gật đầu, cảm thấy rằng cậu thanh niên Địch Phú này cũng không tệ.
"Tả thiếu gia nhà anh là Tả Thanh Thành phải không?" Lục Trần đột nhiên nhìn sang Địch Phú .
"Phải, Tả thiếu gia hiện là người thừa kế đầu tiên của gia đình họ Tả. Anh ấy sở hữu gần một nửa tài sản của gia đình họ Tả. Anh Lục cũng quen biết Tả thiếu gia à?" Địch Phú nhìn Lục Trần, cái nhìn giễu cợt hiện rõ trong mắt hắn.
Cả công việc cũng nhờ hắn ta giúp đó, làm thế nào anh có thể biết được Tả Thiếu Gia chứ.
"Ừm, đã từng gặp một lần Lục Trần nghĩ về cảnh Tả Thanh Thành giả vờ trước mặt anh khi anh kiểm tra địa chỉ của công ty vài ngày trước.
Tất nhiên, bốn gia tộc lớn ở Du Châu cũng là những phe phái lớn, vì vậy Lục Trần cũng không xem thường họ.
Ít nhất trước khi anh chưa có chỗ đứng vững chắc, anh sẽ không tùy tiện xem thường bốn gia tộc lớn.
Đừng tưởng Ông lớn thành phố này có mối quan hệ tốt với anh, đến ông ta còn không dám coi thường bốn đại gia tộc lớn này.
Bốn đại gia tộc đã hoạt động ở Du Châu trong nhiều thập kỷ và họ có mạng lưới ở tất cả các cơ quan lớn, mối quan hệ của mạng lưới này rất kiên cố. Dù Tập đoàn Quân Duyệt trước đây từng áp đảo bốn gia tộc họ, nhưng vẫn duy trì hợp tác với họ.
Trên thực tế nếu có thể, Lục Trần sẵn sàng hợp tác với họ.
"Ồ, Tả Thiếu Gia đôi khi hơi khoa trương, có khá nhiều người biết đến anh ấy." Nghe được lời của Lục Trần, Địch Phú mỉa mai nói.
Lâm Đại Hải có thể không hiểu ý của Địch Phú, nhưng làm sao Lục Trần không hiểu chứ?
Anh chỉ mỉm cười khi nghe những lời
đó.
Lâm Di Quân đi ra , rồi gia đình Lục Trần đi về.
Sáng sớm hôm sau, sau khi Lục Trần đưa Kỳ Kỳ đến trường mẫu giáo, Lục Trần đã gọi Thủy Hử Tam Kiệt.
Gọi cho họ bảo Hồ Hồng đến Điện Tử Đông Giai tìm anh.
Hôm qua Lâm Di Quân muốn anh bắt đầu kinh doanh thêm lần nữa. Anh dự định mua siêu thị nhà họ Hồ để ứng phó với Lâm Di Quân.
Sau khi gọi điện thoại, Lục Trần đã trực tiếp đến Điện Tử Đông Giai.
Lúc này nhân viên từ chức cao đến | thấp của Điện Tử Đông Giai ai nấy đều tâm trạng u ám.
Việc giải thể tập đoàn 0 n Duyệt khiến họ có chút không chắc chắn về tương lai của công ty.
Cũng không biết ai đã rò rỉ tin tức, nói rằng cổ đông lớn của công ty là công tử của Tập đoàn quân Duyệt. Ngay cả Tập đoàn Quân Duyệt đã bị giải thể, vậy thì Điện Tử Đông Giai công ty nhỏ này tồn tại được sao?
Ngay cả Hạ Quân cũng có chút bất an. Những ngày này Lục Trần không tìm anh, anh cũng không tìm Lục Trần.
Trong lòng anh cũng khá là mẫu thuẫn.
Nếu Lục Trần không rút vốn, anh tin rằng công ty chắc chắn sẽ phát triển ngày càng tốt hơn.
Nếu Lục Trần rút vốn, anh ta sẽ mua lại cổ phần của Lục Trần, hoặc anh ấy cũng sẽ rút vốn theo, hoặc thậm chí điện Tử Đông Giai tan rã.
Nhưng hai tình huống sau không phải là điều anh muốn thấy nhất.
"Hạ tổng, Lục tổng tới rồi. Vừa nãy tôi thấy nhân viên bảo vệ giúp anh ấy đậu xe." Ngay khi Hạ Quân đang bất an, cô thư ký bước vào và nói.
"Cuối cùng anh ấy cũng tới rồi?" Hạ Quân nghe thấy những lời đó và nhanh chóng đứng dậy, chuẩn bị nhường vị trí cho Lục Trần.
------------------------------------------
“Lục thiếu gia." Lục Trần vừa bước vào, Hạ Quân liền nhiệt tình chào hỏi.
Nhìn thấy bộ dạng đang trông ngóng của Hạ Quân, Lục Trần hiểu ý cười tươi.
Trước đây anh sở dĩ không liên lạc với Hạ Quân vì muốn nhân cơ hội này thử xem Hạ Quân có giữ được bình tĩnh hay không.
Lục Trần đi đến chỗ của Hạ Quân rồi ngồi xuống, hỏi rằng: “Gần đây công ty vẫn tốt chứ?".
“Vẫn tốt, vẫn tốt, tất cả đều vận hành bình thường." Hạ Quân gật đầu trả lời.
“Ừ, thể thì tốt." Lục Trần và trả lời một tiếng
“Lục thiếu gia, Tập đoàn quân Duyệt có chuyện gì vậy, tại sao lại tuyên bố phá sản?" Hạ Quân vẫn không nhịn được hỏi anh một số vấn đề thắc mắc ở trong lòng mấy hôm nay.
“Đừng lo lắng, chỉ là chiến lược có chút thay đổi thôi, tôi chuẩn bị xây dựng một khu công nghệ cao, cần một số lượng nhân tài lớn. Anh tìm thời điểm họp với các cán bộ quản lý, nói với họ đến lúc đó tôi sẽ chọn những người xuất sắc nhất để điều động họ đến công nghệ Di Kỳ" Lục Trần cười nói.
“Hả? Anh nói là công nghệ Di Kỳ là công ty mới do anh thành lập?" Hạ Quân lấy làm ngạc nhiên, công nghệ Di Kỳ là một chủ đề hot nhất, lớn nhất gần đây ở Du Châu, tổng vốn đầu tư 50 tỉ, xây dựng một khu công nghệ trong mơ trong top 3 toàn quốc. Không chỉ Du Châu chấn động, đến ngay cả các tỉnh lân cận cũng tạo nên độ hot không nhỏ, nghe nói các tỉnh lân cận có không ít các doanh nhân thi nhau đến Du Châu để hy vọng có được hợp tác nhất định với công nghệ Di Kỳ.
Thư ký cũng kinh ngạc đến mức há hốc mồm, ánh mắt nhìn vào Lục Trần đầy vẻ kính nể.
Lục Thiếu Gia bình thường nhìn vào chỉ giống như một người bình thường, ăn mặc cũng không có gì quá nổi bật, nhưng ai có thể tượng tượng được chủ đề hot nhất của Du Châu những ngày gần đây lại do anh ấy xây dựng nên.
Nghe Lục Trần nói chuẩn bị chiếu mộ một đợt nhân tài ưu tú ở điện tử Đông Giai, ánh mắt của thư ký cũng tràn đầy sự trông đợi.
Nếu như được làm việc ở công nghệ Di Kỳ thì chắc chắn là sẽ tốt hơn làm việc ở điện tử Đông Giai rồi.
Tuy đều là một ông chủ, nhưng cấp bậc công ty khác nhau, đãi ngộ trên mọi phương diện khẳng định cũng sẽ không giống nhau.
“Ừ, cho anh thêm động lực vậy, đối với tối mà nói, Công Nghệ Di Kỳ chỉ là mới bắt đầu" Lục Trần mỉm cười nói, tuy rằng hiện tại anh ấy mới bắt đầu khởi nghiệp nhưng mục tiêu của anh ấy sớm đã không còn chỉ là xưng bá ở Du Châu nữa.
Trước đây do thiếu vốn, cộng thêm một số nguyên nhân khác anh ấy khởi nghiệp mới bị thất bại. Giờ đây anh ta có nhân tài, có đủ vốn nên có tự tin phát triển không ngừng thực lực của bản thân.
Công nghệ Di Kỳ chỉ là mới bắt đầu?
Trời ơi, tham vọng của Lục Gia rốt cục còn lớn đến đầu nữa?
Nỗi kích động trong lòng Hạ Quân và thư ký đều không che giấu được, biểu hiện rõ trên khuôn mặt.
Họ cũng không hoài nghi lời của Lục Trần.
Dù sao thì tập đoàn quân Duyệt khổng lồ như vậy nói giải thể là giải thế, người bình thường ai có được sự quả quyết như vậy.
Sau khi Hạ Quân định thần lại liền bảo thư ký đi thông báo cho toàn bộ nhân viên quản lý họp khẩn.
Lục Trần thì ở trong văn phòng đợi Hồ Hồng tìm gặp.
Khi thư ký thông báo cho mọi người bắt đầu cuộc họp quản lý, hầu như tất cả các quản lý đều có cùng một suy nghĩ.
Đây có thể là lần họp quản lý cuối cùng quyết định vận mệnh của công ty chăng.
Một số ngày gần đây do sự giải thể của tập đoàn quân Duyệt, mọi người đều quan tâm đến việc cổ đông lớn nhất có thể sẽ do điện tử Đông Giai giải tán hay không dù sao thì điều này ảnh hưởng đến tương lại của họ.
Điện tử Đông Giai tuy không được coi là một doanh nghiệp lớn ở Du Châu, nhưng cũng là một anh cả trong lĩnh vực sản phẩm điện tử,
Đặc biệt là công ty sau khi được Lục tổng mua lại, lương thưởng đãi ngộ của
mọi người đều được tăng lên, xấp xỉ bằng với đãi ngộ của các danh nghiệp vừa và lớn khác.
Nếu như thật sự phải giải thể, họ sẽ rất khó chấp nhận trong thời gian ngắn.
Điều quan trọng là sau này khó có thể tìm được công việc với đãi ngộ tốt như vây.
Phạm Minh tuy bị giáng chức xuống làm phó giám đốc nhưng anh ta cũng cảm thấy ở lại điện tử Đông Giai tốt hơn là ra đi. Vừa gặp Hạ Quân đi qua, anh ta liên tiến đến hỏi: “Hạ tổng, anh có tin tức gì chưa, Lục Tổng nói thế nào?"
“Ừ, yên tâm đi, Lục Tổng đem đến tin tức tốt nhất." Hạ Quân vỗ vai của Phạm Minh cười nói.
“Thật sao? Không phải là Tập đoàn Quân Duyệt giải thể hay sao, Lục tổng có thể cũng phải rút vốn khỏi điện tử Đông Giai sao?" Phạm Minh có chút hoài nghi và nói
“Tầm nhìn chiến lược của Lục Tổng làm sao các anh có thể hiểu được, giống như tôi luôn ngồi chắc vị trí này” Hạ Quân nói đắc ý rồi vào phòng họp trước.
Phạm Minh có chút khinh thường, trong lòng nói ông ngồi chắc vị trí này cái gì, người khác không biết chứ, tôi còn không biết mấy ngày hôm nay ông mặt mày ủ rũ suốt hay sao?
Ông mà ngồi chắc vị trí này, chắc là sớm đã suốt ngày cười tươi như hoa rồi.
Ý nghĩ xem thường Hạ Quân đến trong chốc lát, sau đó Phạm Minh cũng vội vàng bước theo vào phòng họp.
Bước vào phòng họp, một đám quản lý mắt nhìn chằm chằm vào Hạ Quân, công ty còn tồn tại hay không đều phải xem Hạ Quân nói như thế nào.
“Hôm nay mời mọi người tham gia cuộc họp này là muốn có một tin tốt muốn nói với mọi người." Hạ Quân hằng giọng nói.
Nghe nói là có tin tốt lành, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không phải là giải thể công ty là tốt rồi.
“Mọi người chắc cũng nghe đến công nghệ Di Kỳ rồi nhỉ?" Hạ Quân nhìn. xuống đám đông.
“Biết chứ, đó là chủ đề hot nhất của Du Châu gần đây mà."
“Người ta vừa mới bắt đầu xây dựng, chỉ tính riêng quy mô tiền đầu tư vào đã thuộc top 500 của thế giới rồi."
“Đúng rồi, Hạ Tổng, anh đừng nói là công ty chúng ta sẽ hợp tác với công nghệ Di Kỳ nhé."
Mọi người đều hiếu kỳ nhìn về phía Hạ Quân.
Lâm Di Quân thì khác, cô đã biết việc ông chủ của công nghệ Di Kỳ chính là cổ đông lớn nhất của điện tử Đông Giai từ hôm qua rồi, có khả năng là sẽ hợp tác với công nghệ Di Kỳ rồi.
Là giám đốc kinh doanh của công ty, nếu như đúng là sẽ hợp tác với công nghệ Di Kỳ thì cô sẽ được hưởng lợi rồi.
“Nếu như hợp tác với công nghệ Di Kỳ, điều đó chắc chắn là có, nhưng hôm nay tôi muốn nói một chuyện khác." Hạ Quần cười nói: “Các anh đoán xem ông chủ của công nghệ Di Kỳ là ai?"
Hôm nay anh ta thấy trong lòng vui vẻ, không nghiêm túc như mọi khi.
“Hạ Tổng, anh đừng nói với chúng tôi, ông chủ của công nghệ Di Kỳ là cổ đông lớn nhất của công ty chúng ta - Lục Tổng đấy nhé?"
Có người kinh ngạc hỏi.
Một số người khác nghe tin đó cũng bị sốc.
Thật là có khả năng này hay sao?
Lục tổng là người nắm quyền lực đằng sau tập đoàn quân Duyệt, một khi tập đoàn Quân Duyệt giải thể, công nghệ Di Kỳ liền xuất hiện, ông chủ của công nghệ Di Kỳ nếu như không phải Lục Tổng, điều đó quả là trùng hợp.
“Không sai, trong lần họp quản lý lần trước, Lục tổng đã nói rằng sẽ có kế hoạch lớn, công nghệ Di Kỳ chính là kế hoạch lớn của Lục Tổng." Hạ Quân đắc ý nói, cứ như là kế hoạch này là do ông ta làm ra.
Hạ Quân quả thực có lý do để phấn khởi, dù cho đằng sau Lục Trần không hợp tác với anh ta, chỉ tính riêng việc anh ta có ba phần cổ phiếu thì sau này vẫn đủ để anh ta hưởng thụ.
Anh ta tin rằng việc xây dựng công nghề Di Kỳ chắc chắn sẽ giúp điện tử Đông Giai tiến bước ít nhất hai bậc.
“Lục tổng cũng giỏi thật đấy, công nghệ Di Kỳ chuẩn bị đầu tư 50 tỉ , một số vốn khổng lồ!”
. Mọi người nghe xong ai nấy đều kích động đến mức tay có chút run rẩy, nếu như đi theo một ông chủ như thế này, còn lo sợ không có tương lai hay sao?
Phạm Minh kinh ngạc há hốc mồm, khi nhìn sang Lâm Di Quân thì trong lòng có cảm giác khó tả.
Lâm Di Quân là bà xã của Lục Tổng, thể mà trước đó anh ta còn có chủ ý muốn đánh Lâm Di Quân. Lúc này, anh ta chợt lạnh hết sau gáy, mồ hôi rơi từng hạt lã chã.
Nếu như không phải lúc đó Lục Trần nương tay, thì anh ta tin rằng bây giờ có khả năng mình đã là một cái xác không hồn rồi.
“Còn nữa, Lục Tổng cũng nói rồi, nhân viên quản lý của công nghệ Di Kỳ hiện đang thiếu, anh ấy chuẩn bị đề bạt một tốp nhân viên quản lý ưu tú ở công ty chúng ta chuyển sang làm bên đó, nên tôi hy vọng trong thời gian này mọi người cổ gắng biểu hiện tốt, cũng để Lục Tổng nhìn vào đội ngũ quản lý của điện tử Đông Giai sẽ thấy là tinh hoa trong tinh hoa," Hạ Quân ra chiêu cuối cùng khiến cho mọi người đều có cảm xúc dâng cao
-----------------------------