Hotline : 0938 784 795
Ông Bố Bỉm Sữa Siêu Cấp Truyện ( Chương 54 - 55)

Ông Bố Bỉm Sữa Siêu Cấp Truyện ( Chương 54 - 55)

Ngọc Sơn Carving - 12/08/2020 - 0 bình luận

Ông Bố Bỉm Sữa Siêu Cấp Truyện ( Chương 54 - 55)

 

Chương 54: Hồ Hồng xin Lục Trần nương tay tha thứ

 

Tin tức về công nghệ Di Kỳ đã giành được dãy núi phía nam Mã Yên Sơn với 25 triệu đã làm rung động cả Du Châu.

Điều khiển mọi người sốc là, theo các nguồn tin chính thức, công nghệ Di Kỳ sẽ xây dựng một viện công nghệ chỉ đứng sau viện công nghệ ở thôn Quan Đông ngay thủ đô.

Vì vậy, mọi người đang tìm hiểu về nguồn gốc của Công nghệ Di Kỳ.

Tại sao Tập đoàn quân Duyệt tan rã một cách khó hiểu, Công nghệ Di Kỳ lại đứng ra ra tay hành động.

Điều này có liên quan đến việc giải thể Tập đoàn Quân Duyệt không?

Một ngày sau khi miếng đất được mua về, toàn bộ giới kinh doanh truyền thông cũng tìm hiểu về tin tức của Công nghệ Di Kỳ.

Lúc này, Lục Trần lái chiếc xe Audi của mình và chở theo Đỗ Phi và hài cốt của vợ anh trở về huyện Kỳ Giang.

"Cô ấy là một đứa trẻ mồ côi. Sau khi học xong trung học, cô ấy đi làm ở Du Châu. Lúc đó, cô ấy đang làm phục vụ bàn

Hoa Anh Đào." Đỗ Phi chạm vào bia mộ vừa dựng lên nói.

Lục Trần châm điếu thuốc cho anh, rồi anh cũng châm một điếu, ngồi trên hòn đá cạnh anh, lắng nghe lời kể của Đỗ Phi.

"Tôi nhớ ngày đó, Chu Lập rất thích cô ấy, muốn cô ấy phục vụ, nhưng bị cô ấy từ chối, sau đó cô ấy bị người của Chu Lập đưa vào phòng của tôi. Tôi đã cứu cô ấy, và cô ấy trở thành vợ của tôi."

"Vào ngày cưới, tôi đã nói rằng tôi là một người xấu, có thể tôi không cho cô ấy hạnh phúc được. Cô ấy nói rằng được ở bên tôi là niềm hạnh phúc lớn nhất."

"Sau đó, cô ấy nói rằng cô ấy sợ. Tôi đã dẫn theo cô ấy rút lui khỏi giang hồ."

"Nhưng cô ấy vẫn chết vì tôi từng là dân giang hồ.”

Đỗ Phi vừa nói vừa búng điếu thuốc, đầu thuốc theo một đường cong vẽ nên một quỹ đạo rất đẹp rồi rơi xuống đất.

"Bởi vì anh không đủ mạnh, nên cô ấy mới chết." Lục Trần nói nhẹ nhàng.

"Đúng, nếu tôi không rút khỏi giang hồ, chắc sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, tôi có thể bảo vệ cô ấy tốt hơn." Đỗ Phi gật đầu, suy nghĩ sâu sắc.

Anh ấy đã hiểu.

Nhưng có những chuyện đã quá muộn.

"Con đường trong cuộc sống, lúc thắng lúc trầm, quãng đường phía sau còn rất dài, mà tiếc nuối, chỉ là một phong cảnh trên con đường đi đến trạm cuối, những gì chúng ta phải làm, là luôn tin rằng ngày

mai mặt trời sẽ mọc, dũng cảm tiến lên và không rút lui.".

Lục Trần cũng hết tàn thuốc ra ngoài, vẫy tay ra xe bên đường.

"Thủy Hử Tam Kiệt gọi anh là Lục thiếu gia, anh không định giấu thân phận nữa à?" Đỗ Phi đuổi theo Lục Trần, trước đây anh có phát hiện Lục Trần không phải là người tầm thường, không ngờ thật đúng là một cái đầu kỳ lân vàng.

"Tôi chưa bao giờ che giấu, chẳng qua trước đây không có dáng dấp đại gia thôi." Lục Trần mỉm cười nói.

Anh muốn nói đến trước khi thừa kế tài sản của gia đình.

Lúc đó, anh thực sự rất nghèo. Vì chữa trị cho con gái, anh cũng đã vay 50 nghìn từ Đỗ Phi.

Đỗ Phi nhướn mày, không nói gì thêm.

Sau khi trở về Du Châu, Đỗ Phi bắt đầu tích cực cải tạo lại Câu lạc bộ Thanh Long. Lục Trần cũng kêu gọi những người bên dưới bắt tay xây dựng viện công nghệ.

Tất nhiên, trong thời gian này, hầu hết thời gian của anh chủ yếu mời các ông lớn trong thành phố dùng bữa.

Mặc dù ông lớn trong thành phố lúc trước đã nói sẽ bật đèn xanh cho công nghệ Di Kỳ, anh vẫn mời ông lớn của các ban ngành khác dùng cơm, còn đầu thì giao cho Vương Duy và Hứa Thư Đình liên lạc.

Khi Lục Trần ra ngoài mời các ông to bà lớn dùng cơm, Hồ Hồng ngày nào cũng đến trước cửa Điện tử Đông Giai để chờ Lục Trần.

Bởi vì Thủy Hử Tam Kiệt mỗi ngày đều phải người đến quậy phá siêu thị của nhà hắn, nào là hàng giả, hàng ôi thiu, nào là tin thất thiệt, nào là đánh nhau trong siêu thị, lại còn đủ các loại tin tức tiêu cực làm mất uy tín của siêu thị.

Thậm chí chỉ trong vài ngày, siêu thị của hắn đã lên trang đầu trên mạng xã hội, không phải nổi tiếng, mà là bị bôi nhọ danh tiếng.

Các diễn đàn trực tuyến lớn, tin tức Weibo, v.., tất cả đều đưa tin tức tiêu cực từ Siêu thị Hồ Gia.

Thậm chí còn có những người đập phá siêu thị. Trong những ngày này, Siêu thị gia đình họ Hồ không dám mở cửa kinh doanh.

Tại thời điểm này, Hồ Hồng mới nhận ra rằng Lục Trần nói rằng để cho siêu thị của mình đóng cửa không phải là chém gió, mà anh làm được thật.

Hắn muốn khẩn cầu Lục Trần nương tay tha cho Hồ gia lần này.

Nhưng hắn đã đợi ở trước cửa của Điện Tử Đông Giai trong ba ngày liền, mà vẫn không thấy Lục Trần xuất hiện.

Đột nhiên nhìn thấy một chiếc Audi A6, đôi mắt của Hồ Hồng sáng lên, anh nhớ rằng lần trước Lục Trần đã mua chiếc xe này, và vội vã chạy lên.

Lâm Di Quân mới đi làm về, đột nhiên thấy Hồ Hồng chặn đầu xe của mình, bất giác cau mày.

Cô hạ kính xe xuống và hỏi: "Cậu đang làm gì vậy?"

Sau khi trải qua sự cố lần trước, Lâm Di Quân giờ không còn bất cứ cảm tình nào với Hồ Hồng.

"Xin chào chị Di Quân, chị có biết Anh Lục đang ở đâu không?" Hồ Hồng hỏi gấp.

"Anh Lục? Lục Trần?" Lâm Di Quân nhướn mày. Cô biết rằng Hồ Hồng luôn coi thường Lục Trần. Cô cảm thấy rằng Hồ Hồng hôm nay có vẻ hơi kỳ lạ.

"Vâng, Anh Lục Trần, xin hỏi anh ấy vẫn còn ở công ty chứ?” Hồ Hồng gật đầu.

"Tôi không biết, cậu tự đi mà gọi anh ấy." Lâm Di Quân thấy nực cười, nổ máy xe và rời khỏi công ty.

Cái nhìn khẩn cấp của Hồ Hồng chắc hẳn đã có chuyện khẩn cầu Lục Trần.

Chỉ là, Lục Trần có bản lĩnh gì để cho cậu ta khẩn cầu chứ? Không lẽ lại là Vương Duy sao?

Nghĩ vậy, Lâm Di Quân đột nhiên thấy rằng Lục Trần cũng rất có bản lĩnh ít ra Lục Trần đã kết bạn với những người có năng lực. Nếu Lục Trần kinh, doanh thêm lần nữa, cô tin rằng Lục Trần sẽ thành công.

- Ít nhất cũng sẽ không tồi tệ như lần trước.

"Phải rồi, những ngày này Lục Trần dường như đều có mùi rượu trên người. Anh ấy đang làm gì mà không đi làm? Anh ấy không phải có một ít tiền trên người, rồi cứ uống rượu mỗi ngày chứ?" Lâm Di Quân đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, rồi lại cau mày.

"Tối nay phải tìm anh ấy nói chuyện mới được. Dạo này không để ý tới anh, không biết anh đang tìm việc hay đang chuẩn bị khởi nghiệp nữa." Lâm Di Quân nghĩ, vô thức đến trường mẫu giáo của Kỳ Кў.

"Di Quân, cô đang làm gì vậy?"

Ngay sau khi Lâm Di Quân xuống xe, cô thấy một phụ nữ khoảng hai từ hai lăm tuổi đang đến gần mình.

Người phụ nữ rất xinh đẹp, mặc dù không quyến rũ bằng Lâm Di Quân, nhưng cũng là một trong những người đẹp hiếm có.

"Vu Lệ? Cô đang đón con à?" Lâm Di Quân nghi ngờ nhìn người phụ nữ xinh đẹp hỏi.

"Ừm, đón cháu gái của tôi, phải rồi, cô đang làm ở đâu?" Vụ Lê lắc đầu và hỏi.

"Điện tử Đông Giai." Lâm Di Quân nói.

"Cuộc sống ổn chứ? Chồng cô thì sao, tôi nghe nói rằng anh ta đã thất bại trong việc khởi nghiệp trước khi đi châu  u, giờ đã vực lại được chưa?" Vu Lệ cười nói.

Cô cũng thích Lục Trần khi còn học đại học, nhưng Lục Trần không có chút hứng thú nào với cô cả, điều đó khiến cô luôn có chút thù địch với Lục Trần.

Khi Lục Trần thất bại trong việc khởi nghiệp, cô cũng gọi điện thoại đến để chế giễu.

"Cũng ổn thôi, Lục Trần đã quen biết một số nhân vật lớn, cuộc sống vẫn rất ổn." Tất nhiên, Lâm Di Quân sẽ không coi thường Lục Trần trước mặt người khác, ngay cả khi cô ấy không biết liệu Lục Trần có thực sự ổn hay không.

"Vậy thì ok rồi, phải rồi, bạn trai tôi tối nay mời Lý Văn Quang ăn cơm, gọi luôn Lục Trần đi cùng nhé. Mấy năm không gặp anh ấy rồi." Vu Lệ nói.

"Lý Văn Quang cũng đi chứ?" Đôi mắt của Lâm Di Quân sáng lên. Lý Văn Quang là người giỏi giang nhất trong trường đại học của họ. Nghe nói anh ấy được thăng chức trưởng phòng, chú anh ấy còn là phó cục trưởng nữa cơ.

Lục Trần đã từng có một chút không vui vẻ với Lý Văn Quang. Nếu Lục Trần muốn bắt đầu kinh doanh lần này, anh ấy phải nhờ cậy Lý Văn Quang..

Nhân cơ hội này, để xem liệu họ có thể xóa bỏ những chuyện không vui đó không?





 

Chương 55: Niềm vui sướng của Lâm Di Quân

 

Người đơn giản như Lâm Di Quân chắc chắn không phản ứng kịp. Vu Lệ mời cô cùng Lục Trần đi chung, thực tế là chỉ muốn khoe bạn trai trước mặt Lục Trần mà thôi, cô gọi điện luôn cho Lục Trần.

Cô nghĩ là Lý Văn Quang có ở đó, hy vọng hai người họ có thể xóa bỏ ân oán.

Bây giờ Lục Trần đang có một ít tiền rồi. Cô hy vọng Lục Trần sẽ kinh doanh thêm lần nữa. Chỉ có con đường đó, mới là con đường sáng suốt.

Lý Văn Quang là trưởng khoa của Bộ Công thương, có mối quan hệ tốt với anh ta, khởi nghiệp sẽ suôn sẻ hơn nhiều.

Dù gì cô cũng đã từng một lần kinh doanh với Lục Trần, quá trình như nào có nắm rất rõ.

Lục Trần thường sẽ không từ chối Lâm Di Quân, vì Lâm Di Quân rất ít khi yêu cầu anh điều gì.

Vì vậy, sau khi nhận được cuộc gọi từ | Lâm Di Quân, anh đã đồng ý.

Lâm Di Quân và Vu Lệ hẹn thời gian và địa điểm, rồi đưa Kỳ Kỳ đến nhà ông ngoại.

Cả hai đều ra ngoài ăn tối, đành phải gửi Kỳ Kỳ cho ông ngoại.

"Lát nữa Lý Văn Quang cũng sẽ đi, anh răng giải quyết những hiềm khích trước đây với anh ấy nhé." Chiếc xe đã đến điểm hẹn, Lâm Di Quân nhắc nhở.

"Lý Văn Quang cũng có mặt?" Lục Trần hơi ngạc nhiên và có chút buồn cười.

Vu Lệ theo đuổi anh điên cuồng ở trường đại học, anh theo đuổi Lâm Di Quân, và Lý Văn Quang cũng theo đuổi Lâm Di Quân

Cuối cùng anh và Lâm Di Quân đã đến với nhau, và điều đó khiến Vu Lệ và Lý Văn Quang khó chịu.

Lần trước anh khởi nghiệp thất bại, mặc dù điều đó không liên quan gì đến Lý Văn Quang, nhưng ngay từ đầu hắn đã gây cho anh nhiều trở ngại.

Còn Vu Lệ thì càng kỳ diệu hơn, thậm chí còn đích thân gọi điện để chế giễu anh ta

Hôm nay, Vu Lệ và bạn trai của cô đã mời Lý Văn Quan ăn tối, rồi lại mời anh và Lâm Di Quân. Điều này rõ ràng là kiếm chuyện mà.

Vậy mà Lâm Di Quân không nhận ra điều đó, Lục Trần cũng không nói nên lời.

Nhưng cho dù đó là Lý Văn Quang hay Vu Lệ hay bạn trai của cô, Lục Trần cũng không coi trọng họ, vì vậy anh không quan tâm quá nhiều.

"Anh sẽ cố gắng, nhưng em nên biết rằng một số oán hận không phải nói giải quyết là có thể giải quyết được.” Lục Trần nói.

"Ừm, nhưng cũng tốt hơn là không làm gì cả." Lâm Di Quân gật đầu.

"Phải rồi, tại sao em muốn anh có mối quan hệ tốt với Lý Văn Quang? Anh ta làm gì em à?" Lục Trần đột nhiên hỏi.

Nếu Lý Văn Quang dám nhắm vào Lâm Di Quân, anh dám bảo đảm rằng Lý Văn Quang không thể giữ được vị trí hiện tại của mình.

Mặc dù anh chỉ là một doanh nhân, anh vẫn có khả năng này với sức mạnh hiện tại của mình.

"Em không liên quan gì đến anh ta, anh ta nhắm vào em làm gì chứ? Muốn nhắm cũng nhắm vào công ty. Em chỉ muốn tốt cho anh." Lâm Di Quân nói.

"Tốt cho anh à?" Lục Trần có chút không nói nên lời. Anh không nghĩ mình phải nhờ cậy đến Lý Văn Quang cho việc gì.

"Bây giờ anh không phải có một ít tiền rồi sao, không lẽ anh vẫn muốn về làm bảo vệ à?" Lâm Di Quân hỏi lại.

"Ồ." Lục Trần nghe là hiểu ngay, Lâm Di Quân đang khuyến khích anh bắt đầu kinh doanh thêm lần nữa. Có nên nói với cô ấy sự thật không?

Lục Trần lắc đầu. Anh cảm thấy rằng đây không phải là thời điểm thích hợp để nói với Lâm Di Quân sự thật. Ít ra cho đến khi anh có đủ sức mạnh để đối phó với mẹ cả anh, anh không nên để Lâm Di Quần biết thân phận của mình.

Vậy chỉ đành làm việc gì đó rồi.

"Anh không biết phải làm gì bây giờ." Lục Trần lắc đầu, nhất thời anh thực sự không nghĩ ra nên kinh doanh cái gì.

"Việc này không cần vội, với lại anh cũng có thể hỏi giám đốc Vương Duy mà, mối quan hệ của hai anh tốt lắm mà, hãy để anh ấy cho anh một vài gợi ý." Lâm Di Quân nói.

Vương Duy là giám đốc điều hành của tập đoàn quân Duyệt, Lâm Di Quân cảm thấy rằng anh ấy có nhiều kinh nghiệm hơn Lục Trần về mặt này.

"Được rồi, hôm nào đó anh sẽ hỏi anh ấy." Lục Trần mỉm cười và nói.

"Phải rồi, hôm nay em thấy Hồ Hồng tìm anh ở trước của công ty, cậu ta có vẻ nóng nảy lắm, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?" Lâm Di Quân nói khi cô nghĩ đến tan ca hôm nay.

"Hồ Hồng?” Mắt Lục Trần sáng lên và nói, "À, cậu ta xin anh mua lại siêu thị nhà cậu ta."

Đúng lúc anh đang không biết phải kinh doanh gì để đối phó với với Lâm Di Quân, để cô không nghi ngờ, những lời của cô đúng lúc nhắc nhở anh.

Mấy ngày nay, siêu thị nhà Hồ Hồng không dám mở cửa để hoạt động. Đúng lúc có thể mua lại với giá thấp để kinh doanh rôi.

"Mua lại siêu thị của Hồ gia? Siêu thị nhà họ không có 50 đến 60 triệu, e rằng cũng không thể mua được." Lâm Di Quân nhìn Lục Trần một cách nghi ngờ. Hàm ý là anh có nhiều tiền vậy sao?

"Siêu thị của họ gần như đóng cửa, em không biết sao? Anh cá là họ sẽ bán cho anh 10 triệu." Lục Trần tự tin nói.

Dám không bán, cứ để cho nhà họ không mở cửa là được rồi.

Ban đầu đây là hình phạt của Lục Trần dành cho gia đình họ Hồ.

Lâm Di Quân vẫn có chút không tin và vô tình hỏi: "Lục Trần, hãy nói cho em biết sự thật, lần trước anh có phải anh trúng số thật không? Trúng được bao nhiêu? Sao em không biết gì cả."

Nếu anh chưa bao giờ đến Bắc Kinh, Lục Trần chắc chắn sẽ nói với Lâm Di

Quân, nhưng giờ anh chỉ có thể cười cay đắng.

"Thực sự đã trúng số lớn mà, em chưa từng nghe nói rằng thời gian trước đây, có người trong Xổ số Phúc Lợi Du Châu đã nhận hơn 100 triệu sao?" Lục Trần cũng vô tình nhìn thấy tin tức này vài ngày trước, đúng lúc Lâm Di Quân nghi ngờ rằng anh trúng số lớn, anh đã giả vờ, dù gì cũng không có bao nhiều người biết được người trúng giải là ai!

"Hả?"

Lâm Di Quân run rẩy và dừng xe đột ngột, nhìn Lục Trần bất ngờ.

"Có thực sự anh là người đã trúng giải thưởng 100 triệu vài ngày trước không?”

Lần đầu tiên ở Du Châu, người chơi xổ số đã giành được giải thưởng lớn như vậy. Lúc đó toàn bộ người chơi xổ số Du Châu đều đang sôi sục. Lâm Di Quân cũng mua một hoặc hai lần đặt cược mỗi kỳ. Tất nhiên, anh cũng biết điều này.

Lúc đó cố hết sức ngưỡng mộ, nhưng cô không ngờ rằng chồng mình là người trúng giải đó.

Thực sự là một bất ngờ thú vị.

"Có 10 triệu trong thẻ này, mật khẩu là ngày sinh nhật của em, em đi kiểm tra thì sẽ biết ngay." Lục Trần lấy thẻ ngân hàng đã chuẩn bị trước cho Lâm Di Quân.

"Trước đó không đưa em, là sợ em không tin anh.”

Lục Trần bổ sung thêm lời giải thích.

"Sao mà em không tin anh, nhưng ông xã , em, em vẫn muốn kiểm tra ngay bây giờ." Lâm Di Quân lấy thẻ ngân hàng. Cô tin rằng Lục Trần không sẽ không nói dổi cô, nhưng cô vẫn muốn đến ngân hàng để kiểm tra ngay, như vậy trong lòng cô mới chắc ăn được.

"Trước cổng Phỉ Thúy 36 là có ngân hàng ICBC, kiểm tra sau đi.” Lục Trần nói cười rồi nói.

Lâm Di Quân gật đầu, họ đến Phỉ Thúy 36 để dùng bữa, dĩ nhiên là đợi được.

Và nếu có đỗ xe trên đường, đó là điều trái phép.

Thấy có một cảnh sát giao thông đằng xa, Lâm Di Quân vội vã khởi động xe và rời đi.

Chả mấy chốc đã đến Phỉ Thúy 36 , Lâm Di Quân kêu Lục Trần dừng lại, cô không thể chờ đợi để xuống xe kiểm tra thẻ ngân hàng.

Nhìn vào sự phấn khích của Lâm Di Quân, Lục Trần cảm thấy rằng anh không nói với Lâm Di Quận điều đó là đúng đắn.

Đây chỉ là 100 triệu. Nếu nói với cô ấy sự giàu có mà anh sở hữu bây giờ, cô không vui mừng đến phát điện mới lạ.

Lục Trần đỗ xe và đi đến chỗ Lâm Di Quân, đúng lúc Lâm Di Quân đang kiểm tra tài khoản, quay lại và thấy Lục Trần đang đến, bước tới ôm lấy Lục Trần.

Ôm thật chặt và thật mạnh.

Viết bình luận của bạn

Tags

Tin tức liên quan