Lúc này, trong một căn phòng bí mật tầng hai dưới lòng đất của Câu lạc bộ Hoa Anh Đào, Cổ Thần đang hút xì gà, đang quỳ dưới sàn nhà trước mặt hắn ta là một người đàn ông cao lớn toàn thân đẫm máu.
Người đàn ông cao lớn không nhìn thấy rõ mặt, chỉ thấy vóc dáng vạm vỡ của anh ta, chiếc áo phông gần như đã dính dầy máu.
"Nhớ năm đó chúng ta đã nguyện vào sinh ra tử với nhau, nhưng anh lại vì một người đàn bà mà không màng đến tương lai của huynh đệ, anh Phi, anh khiến bọn tôi quá thất vọng rồi, thật sự.” Cổ Thần hút một hơi xì gà, nhìn kẻ toàn thân đầy máu đang quỳ trên sàn nhà bằng ánh mắt thâm độc.
"Năm đó nếu không vì cứu con mụ đó, Cổ Phong cũng sẽ không chết, tôi muốn ả ta phải chết theo." Sự thâm độc trong ánh mắt của Cổ Thần đã hóa thành sự thù hận tột đỉnh.
Cổ Phong là em trai của Cổ Thần, hai người cùng thoát ra khỏi cái chết từ trong vùng đất côn đồ, theo chân Đỗ Phi trở thành nhân vật số 2 trong thế lực ngầm ở Du Châu khiến muôn người khiếp sợ, mười năm trước vì cứu vợ của Đỗ Phi, bị người ta giết chết.
Hắn luôn đem cái chết của em trai mình đổ tội lên người của vợ Đỗ Phi, nếu không vì ả ta, em trai của hắn sẽ không chết.
Đây cũng chính là một trong những nguyên nhân lớn nhất mà sau này hắn phản bội Đỗ Phi.
10 năm qua hắn liên tục tổ chức lại những người anh em không có n lòng năm đó, hắn hy vọng có thể mạnh hơn cả Đỗ Phi năm đó, cũng đi khắp nơi tìm kiếm tung tích của vợ chồng Đỗ Phi.
Hắn muốn báo thù cho em trai Cổ Phong của hắn.
Càng muốn lấy cái chết của Đỗ Phi để tạo nên uy quyền tuyệt đối của hắn.
"Thả cô ấy ra, chú muốn làm gì hãy nhắm vào anh đây, anh có thể đền mạng cho em trai chú." Đỗ Phi ngẩng đầu lên, nén giọng nói.
"Được thôi, muốn tôi tha cho vợ anh cũng được, hãy lại đây liếm sạch giày của tối trước đã." Cổ Thần nhấc 2 chân lên, giễu cợt nhìn Đỗ Phi.
"Bỏ đi, dù sao anh cũng từng là đại ca của tôi, tôi làm nhục anh, cũng chính là đang làm nhục chính bản thân tôi. Tôi có thể cho anh một niềm vui, nhưng tuyệt đối sẽ không tha cho ả ta." Cổ Thần dơ chân lên đạp ngã Đỗ Phi, thuận tay cầm con dao găm trên bàn ném xuống trước mặt Đỗ Phi.
"Cổ Thần, nếu cô ấy xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, tao nhất định bắt mày phải đền mạng!” Đỗ Phi nén giọng nói.
"Chỉ dựa vào tên phế vật như anh ư?" Cổ Thần lấy chân giẫm lên mặt Đỗ Phi, cười lạnh lùng nói.
Đỗ Phi không nói gì, nhưng trong ánh mắt lóe lên một ý nghĩ giết người.
"Để bố mày nói thật cho mày biết, trước đó trước linh vị của em trai tao, tao đã đem ả ta tế trời rồi, mày nghĩ rằng tạo thật sự chỉ muốn mạng của ả ta thôi sao? Tao đây còn muốn cái mạng của mày nữa kìa.” Cổ Thần ngồi xổm xuống, vỗ vỗ lên má Đỗ Phi.
"Cổ Thần, mẹ kiếp mày tốt nhất là đừng cho tạo cơ hội, nếu không mày sẽ phải hối hận!” trong mắt của Đỗ Phi chứa đầy sát khí, gầm lên nói.
"Chỉ có mỗi tên phế vật như mày, trên địa bàn của tao, cho mày cơ hội chẳng qua cũng chỉ là miễn cưỡng vùng vẫy một chút mà thôi." Cổ Thần cười lạnh lùng nói.
Ngay lúc này, điện thoại của hắn vang lên, hắn lấy ra xem và bắt máy.
"Anh Thần, có kẻ chơi xấu, còn đánh | bị thương người của chúng ta."
"Hắn ta thẳng bao nhiêu? Nếu không nhiều thì để cho hắn cút đi, hôm không có thời gian để xử hắn.” Cổ Thần cau mày nói, hôm nay hắn không dễ dàng gì tím thấy được Đỗ Phi, đúng vào thời khắc hẳn | báo thù, nên không muốn vì những chuyện nhỏ nhặt mà ảnh hưởng đến tâm trạng.
"Một trăm triệu!”
"Cái gì? Mẹ nó, đưa hắn đến phòng VIP, tạo sẽ đi gặp hắn.” Cổ Thần giật mình, một trăm triệu là đã đạt đến giới hạn hắn. ta có thể chịu đựng được, điều này so với việc muốn lấy mạng hắn thì không có gì khác nhau.
"Trông chừng tên phế vật này cho tao, tao muốn lát nữa trước linh vị của em trai tạo hắn phải tự sát tạ tội." Cổ Thần nói với đàn em 1 tiếng, rồi đi ra ngoài.
Người đàn ông cao lớn nói chuyện điện thoại xong, thì lạnh lùng nói với Lục Trần: "Tiểu tử, anh Trần của chúng tôi muốn cậu đến phòng VIP”
Lục Trần cười nhạt, chỉ thấy Thủy Hử Tam Kiệt bước vào.
"Lục thiếu gia." Ba người vội vàng tiến lên trước, nhưng trong họ vẫn có một chút nổi giận.
Chỗ này mặc dù là địa bàn của Thần, nhưng vẫn phải nói chuyện dễ nghe chút, nếu như Lục Trần xảy ra chuyện, bọn chúng tin rằng Lục Trung nhất định sẽ không tha cho bọn chúng.
Thanh Long hội của Cổ Thần chính là một thế lực mạnh nhất trong thể lực ngầm Du Châu. Bọn họ cũng không phải đối thủ.
"Không cho bất kỳ ai ra vào." Lục Trần nói.
"Vâng, đã sắp xếp ổn thỏa rồi." Tống Hải gật đầu nói.
Người đàn ông cao lớn nhìn thấy Thủy Hử Tam Kiệt, bỗng giật mình.
"Tổng đại ca, ý anh là sao, ba anh em các anh không xem Thanh Long hội chúng tôi ra gì sao?” Người đàn ông cao lớn nhìn Thủy Hử Tam Kiệt với sắc mặt u ám
"Bọn tôi chỉ là làm chút việc, đầu có ý dám không xem Thanh Long hội ra gì chứ." Tổng Hải giải thích, trong lòng có chút sợ hãi rụt rè.
Lục Trần ngầm lắc đầu, Thủy Hử Lam Kiệt quá nhát gan rồi, căn bản không làm được việc lớn.
"Đi thôi, đưa tôi đi gặp Cổ Thần." Lục Trần quay sang người đàn ông cao to, lạnh lùng nói.
Người đàn ông cao lớn ánh mắt u ám nhìn mấy người Lục Trần, đồng thời đưa họ đến phòng VIP.
Rất nhanh Cổ Thần đã đến phòng VIP.
Cổ Thần cũng là người đàn ông cứng rắn, hắn vừa nhìn mấy người Lục Trần, vừa hút xì gà.
Mắt không ngừng nhìn khắp người Thủy Hử Tam Kiệt, không thể không choáng váng.
"Ra là 3 đứa mày, tao còn cho rằng kẻ nào đã ăn gan hùm, dám đến địa bàn của tạo chơi xấu." Cổ Thần thấy đó là Thủy Hử Tam Kiệt thì cau mày.
Mặc dù hắn không xem Thủy Hử Tam Kiệt ra gì, nhưng sau lưng Thủy Hử Tam Kiệt có 1 thế lực thần bí, hắn cũng không dám đắc tội quá lớn với Thủy Hử Tam Kiệt.
Thủy Hử Tam Kiệt không dám nói chuyện, bởi vì hôm nay bọn bọ đến đến là để đập phá khu vực này, trên địa bàn của Cổ Thần, chúng vẫn có chút lo sợ.
Ngộ nhỡ đắc tội chết với Cổ Thần, mấy người bọn họ cũng không thể rời khỏi căn phòng này.
Thấy Thủy Hử Tam Kiệt đều kính cẩn đứng sau lưng Lục Trần, ánh mắt Cổ Thần nhìn chằm chằm vào Lục Trần, cau mày nói: "Mày là ai?"
"Anh Thần, chính là tên tiểu tử này chơi xấu." người đàn ông cao lớn nói.
Cổ Thần nheo mắt lại.
"Tôi là ai không quan trọng, có chơi xấu hay không cũng không quan trọng, thậm chí tôi có thể cho anh một trăm triệu, chỉ cần Đỗ Phi bình an vô sự, quan trọng là cậu phải có hứng thú." Lục Trần lạnh lùng nói.
"Hả?" Sắc mặt Cổ Thần thay đổi, mới biết những người Lục Trần này đến đây vì Đỗ Phi.
Hôm nay hắn nhất định phải đem Đỗ Phi đến lễ tế của em trai hắn, Thủy Tam Kiệt ra mặt cũng không được, huống hồ gì hắn cũng không xem Thủy Hử Tam Kiệt ra gì.
"Vậy nếu như cái mà mày nhìn thấy là một cái xác thì sao?” Cổ Thần cười nhạt nói.
"Vậy thì mày cũng sẽ biến thành một cái xác." Lục Trần cũng cười nhạt.
"Sao?". Sắc mặt Cổ Thần thay đổi, rút khẩu súng ra.
Đây là khẩu súng hắn mang từ Việt Quốc theo đường kênh đạo về, vẫn chưa có ai ép hắn phải dùng đến nó.
- Nhưng hôm nay Lục Trần đã đem đến cho hắn một sự áp bức mạnh mẽ.
Nhìn thấy khẩu súng trong tay Cổ Thần, sắc mặt của Thủy Hử Tam Kiệt đều thay đổi, bọn chúng mặc dù biết gây rối, nhưng vẫn không thể gây rồi đến bước chơi súng, đặc biệt là loại hộp đen chính quy này.
Đến cả sắc mặt của Từ Kinh cũng thay đổi.
Thân là đặc chủng binh giải ngũ, anh dĩ nhiên là một cao thủ chơi súng, nhưng với cự ly gần như vậy, muốn tránh đạn cũng là điều không thể.
"Mẹ kiếp sao mày có thể biến tạo thành một cái xác được chứ? Dựa vào miệng lưỡi của mày ư?”
Cổ Thần chĩa miệng súng về phía Lục Trần, có chút cười nhạo, lại có chút hung dữ.
"Hãy để tất cả bọn họ vào, đi tìm. từng căn phòng cho tôi, Dù hắn sống hay chết, cũng phải tìm tên Đỗ Phi ra cho tôi.” Lục Trần bị súng của Cổ Thần chĩa vào, anh còn không chớp mắt.
Tổng Hải có chút do dự, vậy là không nể mặt Cổ Thần rồi.
Hơn nữa trong tay Cổ Thần vẫn còn một món đồ có thể lấy mạng người khác.
Nhưng sau một hồi do dự, anh vẫn quyết định gửi tin nhắn đi.
Lúc này, Lục Trần quay sang nhìn Cổ Thần, nói nhẹ nhàng: "Anh có bao nhiêu viên đạn trong khẩu súng này? Anh có biết tôi mang theo bao nhiêu người không?"
"Trong địa bàn của tôi, anh muốn so nhiều người với tôi sao?" Cổ Thần cười chế nhạo.
"Tôi có thể đảm bảo rằng, chỉ cần anh nổ súng, anh sẽ trở thành một xác chết trước khi người của anh đến." Lục Trần bình tĩnh nói.
Khoảng cách ngắn như vậy, dĩ nhiên là anh không thể nào né được viên đạn, nhưng anh tin rằng Cổ Thần không dám bản.
Bởi vì Lục Trần vẫn chưa ép hắn ta vào đường cùng.
Và hắn ta chưa biết rõ về thân thế Lục Trần.
Thân thể mờ ám mới là điều khiến người ta dè chừng nhất.
"Ô, anh có muốn thử không?" Cổ Thần chọc ghẹo Lục Trần, hắn không tin rằng Lục Trần không sợ hắn nổ súng.
Ngay khi Cổ Thần chuẩn bị dại Lục Trần một bài học, thì có một tên đàn em lao vào.
"Anh Thần, không ổn rồi, toàn bộ câu lạc bộ của chúng đã bị bao vây bởi người của Thủy Hử Tam Kiệt, có ít nhất hơn một trăm người!”, tên thanh niên nói với Cổ Thần, trong mắt có một chút tức giận và sợ hãi.
"Cái gì?" Sắc mặt của Cổ Thần thay đổi lập tức, Mặc dù đây là địa bàn của hắn, nhưng thường chỉ có hai hoặc ba mươi người ở đây. Bên kia đã đến với hơn một trăm người cùng một lúc. Đợi anh kéo hết mọi người tới, chắc nơi này đã bị giết sạch hết rồi.
Thế là trong lúc hắn bị phân tâm, Lục Trần cuối cùng cũng ra tay.
Vừa thấy hắn giơ tay định bắn, một con súc sắc bay ra từ ngón tay của Lục Trần.
Ngay lập tức, bay thẳng vào cổ tay đang cầm khẩu súng của Cổ Thần.
Cổ Thần rên rỉ, và khẩu súng rớt xuống.
Bóng Lục Trần hiện lên, tay nhặt lấy khẩu súng.
Bằng! Bằng!
Hai tiếng súng liên tiếp vang lên, cả không gian căn nhà đột nhiên tĩnh lặng.
Mọi người đều mở to đôi mắt nhìn chằm chằm vào Lục Trần.
Lục Trần thổi vào miệng súng và nói nhẹ: "Đạn cũng khá ổn định đấy."
Mọi người mới phát hiện rằng chỉ có hai viên đạn thôi mà đã bắn trúng hai chân của Cổ Thần.
Lúc này Cổ Thần đang ngồi trên sàn trong nỗi kinh hoàng và đau đớn.
Thủy Hử Tam Kiệt cũng run rẩy, cho đến bây giờ họ mới biết, vị thiếu gia trẻ tuổi nhà mình ra tay lợi hại như thế này.
Giật súng, bắn súng, làm một hơi, tốc độ nhanh đến chóng mặt.
Đó là việc một người bình thường có thể làm được sao?
"Rốt cuộc anh là ai vậy?” Cổ Thần nhìn Lục Trần kinh hoàng. Một người dữ dằn như Lục Trần, hắn hiếm gặp lắm.
Ngay cả khi hắn có khẩu súng trong tay, cũng không dám tùy tiện nổ súng. Vậy mà chỉ cần có cơ hội, Lục Trần đã dứt khoát bắn hắn bị thương.
Phải, hắn bị bắn vào chân, bị thương tay phải. Toàn bộ câu lạc bộ bị bao vây một lần nữa. Hắn ta không có cơ hội trốn thoát.
Lục Trần không nói gì, nhưng ra hiệu cho Từ Kinh, thanh niên trẻ vừa mở cửa báo cáo tin tức đã bị Từ Kinh ép vào phòng.
Trước khi tìm thấy Đỗ Phi, Lục Trần không thể để Cổ Thần tiết lộ bất kỳ tin tức nào.
Anh cũng chỉ đề phòng, trong trường hợp Cổ Thần đem Đỗ Phi ra đe dọa anh, anh sẽ phải đưa tay chịu trói.
Chẳng mấy chốc, hai người của Thủy Hử Tam Kiệt đã đưa Đỗ Phi đến phòng.
Đỗ Phi bất ngờ nhìn thấy Lục Trần, đầu tiên sững sờ, rồi gật đầu với Lục Trần, không nói lời cảm ơn, cũng không trao đổi a.
"Họ bắt vợ tôi và dùng cô ấy để đe dọa tôi." Đỗ Phi chỉ đơn giản nói với Lục Trần những gì đã xảy ra.
"Thế chị dâu đâu?" Lục Trần hỏi.
"Bây giờ tôi còn chưa biết, hy vọng cô ấy không mệnh hệ gì, nếu không hôm nay sẽ là ngày chết của hắn!” Đỗ Phi lạnh lùng nói và nhìn Cổ Thần đang ngồi dưới sàn.
Cổ Thần nghe thấy những lời của Đỗ Phi, vẻ sợ hãi hiện lên trong mắt hắn, nhưng hắn rất nhanh chóng che giấu nó.
Sau một vài phút, đám người của Thủy Hử Tam Kiệt lại vào, nhưng lần này họ mang theo thi thể của một người phụ nữ.
Ngực của người phụ nữ đó dính đầy máu, rõ ràng đã bị vũ khí nào đó đâm vào.
"Tiểu Hà!” Khuôn mặt của Đỗ Phi thay đổi dữ dội, anh xông tới ôm lấy thi thể người phụ nữ đó.
"Tiểu Hà!” Đỗ Phi đau đớn gào thét, hai dòng nước mắt chảy dài trên má anh.
Lục Trần thở dài trong lòng, đặt khẩu súng để lên tay Đỗ Phi: "Chia buồn cùng anh”.
Nói xong, anh dẫn mọi người rời khỏi, cả căn phòng lúc này chỉ còn lại Đỗ Phi buồn bã ôm lấy thi thể của vợ anh , và Cổ Thần ngồi trên sàn nhà run rẩy.
"Làm điếu thuốc?" Lục Trần bước ra khỏi phòng và rút điếu thuốc cho Từ Kinh.
Thủy Hử Tam Kiệt đi đằng sau đã bị sốc. Lục Trần đưa thuốc Từ Kinh mà không cho họ, đây là thể hiện sự thất vọng đối với bọn họ.
Họ cũng biết rằng hôm nay ba người họ có chút rụt rè trước mặt Cổ Thần, điều này họ đã làm Lục Trần thất vọng.
Chỉ là trong lòng họ thấy ngạc nhiên về võ thuật của Lục Trần.
| Họ luôn nghĩ rằng Lục Trần chỉ là một người thiếu gia siêu hạng, nhưng không ngờ, Lục Trần hôm nay đã cho họ mở rộng tầm mắt.
"Chắc Anh Phi sẽ giết hắn ta." Từ Kinh đốt điếu thuốc và nói.
Lục Trần không nói gì, điều này là chắc chắn, nếu không thì sẽ không phải là Đỗ Phi.
Đấy cũng là mục đích anh đưa cho Đỗ Phi khẩu súng.
Từ Kinh vừa dứt lời, anh nghe thấy sáu tiếng súng liên tiếp nổ lên trong phòng.
Không cần phải nói, Lục Trần cũng đoán được Đỗ Phi đã vô cùng tức giận và trút 6 viên đạn cuối cùng vào Cổ Thân.
Vì vợ mình, anh có thể từ bỏ tất cả cơ nghiệp và rút lui khỏi giang hồ. Bây giờ vì người vợ mình, dĩ nhiên là anh không thể để cho Cổ Thần sống được.
Mười phút sau, Đỗ Phi xuất hiện trong bộ dạng dính đầy máu.
Anh biết rằng Lục Trần chắc chắn sẽ đợi anh ở bên ngoài, và đến thẳng chỗ Lục Trần.
Nhìn vào khuôn mặt đầy máu và đằng đằng sát khí của Đỗ Phi, Thủy Hủ Tam Kiệt cảm thấy hơi sững sờ.
Họ cũng đoán rằng Cổ Thần vừa mới chết trong tay Đỗ Phi.
"Lần trước cậu nói rằng anh sẽ đưa cho tôi một cái thẻ, bây giờ còn cho không?" Đỗ Phi lấy điếu thuốc từ tay Lục Trần và rít một hơi thật sâu.
"Cho, nhưng hôm nay tôi đã rút đi một triệu. Nếu không đủ, anh có thể tìm tôi." Lục Trần gật đầu và ra hiệu cho Từ Kinh, Từ Kinh đưa cho anh chiếc thẻ mà Lục Trần đã dùng để đổi phỉnh đánh bạc.
"Anh Phi, xin chia buồn cùng anh.” Từ Kinh nói.
"Tôi ổn mà." Đỗ Phi vỗ vai Từ Kinh.
"Xin chia buồn, tôi đi trước đây." Nói xong Lục Trần quay sang Thủy Hử Tam Kiệt.
"Ba người ở lại trước để giúp Đỗ Phi giải quyết hậu sự.”
Anh nói xong rồi dẫn theo Từ Kinh rời khỏi Câu lạc bộ Hoa Anh Đào.
Đỗ Phi nhìn theo bóng của h người rời khỏi, tính toán tình trạng dưới tầng hầm. Anh rít nốt hơi thuốc cuối cùng và lẩm bẩm:
"Du Châu, Đỗ Phi này đã trở lại!”
Lúc này, anh đứng thẳng, hiên ngang, không còn vẻ lười biếng như khi Lục Trần mời anh đi ăn mấy hôm trước nữa.
Đỗ Phi trong khoảnh khắc này, dường như đã trở lại mười năm trước.
Kẻ kiêu hùng không ai bì nổi!