Lời của Hạ Quân khiến các quản lý náo nức hẳn lên, giờ bọn họ đã cảm thấy rất ổn rồi, nếu Lục Trần còn điều họ đến Công nghệ Di Kỳ thì không khác nào một bước lên mây.
Tin tức này được truyền tới tại tất cả các nhân viên, dù công ty không trực tiếp nói bọn họ cũng có cơ hội, nhưng bên Di Kỳ đã điều một lượng lớn nhân viên quản lý của công ty Điện tử Đông Giai đi, khiến vô số vị trí bị để trống, lúc này đây chính là cơ hội của bọn họ.
Tin tức này khiến cả Điện tử Đông Giai xôn xao, từ chủ tịch cho đến các nhân viên cấp thấp bên dưới, tất cả như được uống nước tăng lực, ai nấy đều hồ hởi vui sướng.
"Giám đốc Lâm, chắc chắn cô sẽ được điều tới Công nghệ Di Kỳ." Sau khi tan họp, Phạm Minh rời khỏi phòng cùng Lâm Di Quân.
Từ ngày biết thân phận Lục Trần, Phạm Minh liên tục tìm cách gần gũi với Lâm Di Quân.
"Chuyện còn chưa biết thế nào, cuối cùng vẫn phải được ý Lục tổng thì mới có cơ hội, tôi thấy khả năng anh được chọn còn lớn hơn." Lâm Di Quân đang nói thật, bàn về thành tích tiêu thụ phải dựa vào thực lực. Lâm Di Quân tự hiểu bản thân mình, so với Phạm Minh, kinh nghiệm của cô thật sự vẫn còn thua kém nhiều.
Việc cô đẩy được Phạm Minh ra, ngồi lên cái ghế này cũng là do Lục Trần âm thầm giúp đỡ, nếu không phải vì mối quan hệ của Lục Trần thì qung nói là giám đốc kinh doanh, mà đến cái chức chủ quản phòng kinh doanh cô cũng chẳng biết biết bao giờ mình mới có cơ hội chạm đến.
"Giám đốc Lâm lại đùa rồi, cô liên tục lấy được hai đơn hàng lớn cho công ty. Hơn nữa công ty cũng đã thừa nhận rằng không thể đoạt được hai đơn hàng này. Như vậy cũng đủ để thấy năng lực xuất sắc của giám đốc Lâm, chắc chắn Lục tổng sẽ điều chuyển giám đốc Lâm trước tiên.” Phạm Minh cười, lòng thầm nghĩ dù có hơi không thoải mái, nhưng cũng chẳng dám khinh thường cô, ai bảo chồng người ta lại ghế gớm tới vậy.
"Do tôi may mắn thôi, thật đấy, có người đã giúp tôi giành được hai đơn hàng đó." Lâm Di Quân cười, cô không sợ Phạm Minh nói gì mình, được người khác giúp đỡ cũng chính là một năng lực.
"Giám đốc Lâm khiêm tốn quá, nói thật thì với người làm sale như chúng ta, có mối quan hệ cũng là một loại năng lực." Phạm Minh chân thành nói.
Lâm Di Quân gật đầu, không đáp lại.
"Giám đốc Lâm, nghe nói chủ của Công nghệ Di Kỳ là cổ đông Lục tổng bên công ty chúng ta, có thật vậy không?”
Lâm Di Quân và Phạm Minh vừa bước vào phòng kinh doanh, các nhân viên đã vội vây lấy họ.
Lúc trước, trong buổi họp, giám đốc của các bộ phận khác đã gửi thông tin vào nhóm chat, dù Lâm Di Quân cũng đã lập một nhóm chat nhưng lại ít khi gửi thông tin.
| "Ừ, đúng vậy, hơn nữa Lục tổng còn định điều một lượng lớn nhân tài của Điện tử Đông Giai tới đó. Nếu mọi người cố gắng thì thậm chí còn có thể chạm tới vị trí quản lý." Lâm Di Quân gật đầu, nói
"Hơn nữa, dù mọi người không được Lục tổng chọn thì sau đợt này công ty sẽ bị trống rất nhiều vị trí, tôi sẽ giúp mọi người cạnh tranh chức quản lý của các phòng ban khác, nhưng với điều kiện là biểu hiện của mọi người phải khiến công ty hài lòng." Lâm Di Quần bổ sung.
Nghe vậy, mọi người đều trở nên hào hứng, bọn họ chưa từng nghĩ tới việc Lục tổng sẽ chọn mình, thứ họ để tâm chính là vị trí quản lý bị bỏ trống trong công ty.
"Giám đốc Lâm, có một khách hàng không lớn lắm nhưng cứ liên tục làm khó tôi, tôi muốn nhờ cô nếu có thời gian thì giúp tôi nói chuyện với vị khách này được không." Lâm Di Quân vừa trở lại bàn làm việc thì Liễu Nhan Kỳ đã cầm một xấp tư liệu tiến tới.
Thực chất cô ta đã giải quyết được vị khách này rồi, với cô ta mà nói đây cũng là một khách hàng rất khá.
Nhưng để nịnh bợ Lâm Di Quân, Liêu Nhan Kỳ muốn chuyển vị khách này cho cô. Dù rằng làm vậy sẽ mất hai mươi ngàn tệ tiền hoa hồng nhưng nếu Lâm Di Quân có thể tạo cơ hội cho cô ta lên chức quản lý thì khoản tiền này Liễu Nhan Kỳ vẫn kiếm lại được.
"Được, vậy chị hẹn khách đi, tôi sẽ đi cùng chị." Lâm Di Quân gật đầu, cô không nghĩ nhiều, chỉ thấy mình mới lên chức giám đốc không lâu, chuyện gì giúp được nhân viên dưới quyền thì cũng nên cố gắng hết sức.
"Vậy chiều mai được không?” Liễu Nhan Kỳ mừng rõ hỏi, chỉ cần Lâm Di Quân đồng ý ra mặt thì cô ta sẽ có hy vọng.
"Được, hẹn khách xong thì báo lại với tôi." Lâm Di Quân gật đầu.
"Vâng, cảm ơn giám đốc Lâm." Liêu Nhan Kỳ đạt được mục đích bèn cầm xấp tư liệu về bàn mình.
Mọi người đều không nghi ngờ gì, nhưng người vốn hiểu Liễu Nhan Kỳ là Phạm Minh lại mỉm cười, vừa nhìn hắn đã nhận ra mục đích của Liễu Nhan Kỳ.
Nhưng hắn cũng chẳng nghĩ nhiều chuyện Liễu Nhan Kỳ nịnh hót Lâm Di Quân làm gì.
Thật lòng thì giờ Phạm Minh cũng muốn nịnh bợ Lâm Di Quân, mong Lục Trần có thể cho mình cơ hội chuyển tới Công nghệ Di Kỳ.
"Xem ra mình cũng phải tìm một dự án phù hợp để tặng cho cô ta." Hành động của Liễu Nhan Kỳ đã gợi ý cho Phạm Minh, khiến hắn nghĩ ra cách nịnh nọt Lâm Di Quân ngay tức khắc.
Lục Trần đợi chưa lâu, Từ Kinh đã đưa Hồ Hồng tới văn phòng của Hạ Quân.
Thấy Lục Trần ngồi trên ghế chủ tịch, Hồ Hồng hoảng hốt, không phải Lục Trần chỉ là bảo vệ của Điện tử Đông Giai thôi sao?
Đây rõ ràng là chủ tịch của Điện tử Đông Giai mà!
Dù lòng thấy kinh hoàng nhưng nhớ đến chuyện một câu nói của Lục Trần đã khiển siêu thị nhà mình gặp họa lớn, hắn lại thấy tất cả mọi việc đều rất bình thường.
Nếu Lục Trần là bảo vệ thật thì Hồ Hồng mới lại nghi ngờ.
"Anh Trần, Hồ Hồng bảo anh gọi hắn tới đây nên em đã đưa hắn vào." Từ Kinh nói.
"Ừ, là anh gọi cậu ta tới đây, cậu ra ngoài trước đi." Lục Trần gật đầu, đưa mắt nhìn Hồ Hồng.
"Lục, Lục thiếu..." Đơn độc đối mặt với Lục Trần khiến Hồ Hồng tỏ ra lo sợ kinh hãi.
Trước mặt Lục Trần, đến Thủy Hử Tam Kiệt cũng chỉ là lũ nhóc, Hồ Hồng có
mở miệng nói chuyện thôi cũng thấy mất tự nhiên.
"Dạo này siêu thị nhà cậu vẫn ổn chứ?" Lục Trần nhìn Hồ Hồng, cười mà như không.
Tim Hồ Hồng run lên, nhưng lại không dám nổi giận.
"Lục thiếu gia, xin anh hãy giơ cao đánh khẽ, tha cho tôi một con đường sống, xin anh đấy ạ!” Hồ Hồng nhún nhường khép nép.
"Nói thật thì từ trước tới giờ Lục Trần tôi chưa từng coi loại người kém cỏi như cậu là đối thủ, nếu khi ấy cậu không phá xe tôi thì tôi đã quên mất cậu rồi.” Lục Trần châm chọc nhìn Hồ Hồng.
"Lạc thiếu gia, thật sự rất xin lỗi anh, khi đó tôi có mắt không trọng, xin anh đừng chấp loại rác rưởi như tôi." Mặt mũi Hồ Hồng nhăn nhúm.
Những ngày qua Hồ Hồng đã rất hối hận rồi, nhưng biết năng lực đáng gờm của Lục Trần, có cho hắn thêm mấy lá gan nữa hắn cũng chẳng dám đắc tội anh.
Nhưng có hối hận cũng vô dụng, giờ Hồ Hồng chỉ mong Lục Trần nương tay, thôi không gây khó khăn cho siêu thị nhà mình nữa, nếu không cái thương hiệu Hồ gia nhà hắn sẽ đi đời thật.
"Tôi không thể giơ cao đánh khẽ được, nhưng tôi có thể cho cậu một đường lui, đó chính là chuyển nhượng siêu thị nhà các cậu cho tôi, nếu không về sau nhà họ Hồng đừng nghĩ đến chuyện gây dựng lại sự nghiệp nữa, đừng nói ở Du Châu mà là trên cả ba tỉnh Tây Nam."
Hồ Hồng kinh ngạc, Lục Trần không nhân chuyện chuyển nhượng siêu thị này để lừa một khoản tiền lớn của hắn mới là la.
"Lục thiếu gia, giá trị siêu thị nhà chúng tôi lên đến hơn năm chục triệu, nhưng giá trị thương hiệu Hồ gia ít nhất cũng phải một trăm triệu, chỉ là nếu anh muốn thu mua thì chúng ta có thể bàn lại giá cả." Hồ Hồng nói với ý thăm dò, Lục Trần đã mở lời thì hắn cũng biết mình chỉ còn một cách duy nhất là chuyển nhượng siêu thị cho anh.
"Thương hiệu Hồ gia nhà các cậu trong mắt tôi chẳng là cái thá gì, tôi ra giá mười triệu, về bảo bố mình nếu ông ta đồng ý thì tôi sẽ cho người tới bàn bạc với nhà cậu, nếu không đồng ý thì cậu không phải tới tìm tôi nữa." Lục Trần cười lạnh, nói.
"Mười triệu?"
Hồ Hồng chấn động, trong tích tắc mà mặt đã cắt không còn giọt máu.
------------------------------------
Cái giá Lục Trần đưa ra khiến Hồ Hồng biến sắc.
Hắn biết Lục Trần chắc chắn sẽ bắt chẹt mình một khoản lớn nhưng không ngờ lòng dạ anh lại đen tối tới vậy.
Dù là ai vốn mua siêu thị nhà hắn thì cũng phải trả giá ít nhất một trăm năm mươi triệu mới có thể chuyển nhượng toàn quyền.
Thế mà Lục Trần chỉ chịu bỏ ra mười triệu.
Đây rõ ràng là đi cướp của người khác, ức hiếp người quá đáng.
Nhưng nếu không chuyển cho Lục Trần thì siêu thị nhà họ Hồ sẽ chẳng còn cơ hội vực dậy tại Du Châu.
Hơn nữa Hồ Hồng cũng tin lời Lục Trần. Lục Trần nói sẽ chèn ép thương hiệu nhà hắn tại ba tỉnh Tây Nam thì chắc chắn anh sẽ làm được.
Đặc biệt là ở thời đại bùng nổ internet, thậm chí chỉ cần biết nhà họ mở siêu thị ở đầu, Lục Trần sẽ có cách bôi nhọ bọn họ ngay.
Tại vạ là này chính là minh chứng tốt nhất.
Nếu Lục Trần còn không dùng tay, nhà bọn họ sẽ không thể hạ nhiệt dư luận trên mạng được nữa.
Thậm chí chỉ mấy hôm nữa thôi, bọn họ có muốn cứu vãn tình hình cũng lực bất tòng tâm.
Giá trị lớn nhất của siêu thị nhà họ Hồng là ở thương hiệu. Thương hiệu mang tiếng xấu thì coi như xong.
Chuyện này cũng giống như sự kiện Carrefour năm ấy, Carrefour vốn có cơ hội đuổi kịp siêu thị vốn đầu tư nước ngoài Walmart nhưng lại có hành động sai nguyên tắc, chuyện xấu này được lan truyền nhanh chóng trên mạng, khiến phía thủ đô phải tiến hành điều tra, Carrefour cũng đi đời.
Nếu thương hiệu nhà họ Hồ cũng bị đẩy đến bước đường này, thì dù cuối cùng có chứng minh được siêu thị không làm sai quy tắc thì hiệu ứng thương hiệu cũng đã mất.
"Lục, Lục thiếu gia, giá anh đưa tôi không quyết được, tôi phải về bàn với bố mình đã." Hồ Hồng hít sâu một hơi, nói.
"Đi đi tôi đợi tin tức tốt của các người." Lục Trần xua tay, ra hiệu Hồ Hồng có thể rời đi.
Dù sao anh cũng chẳng hề nóng vội, người sốt ruột là bố con họ Hồ mới đúng.
Chuyển nhượng càng muộn, thương hiệu nhà họ sẽ càng mất giá, đến lúc đó chỉ e anh không thèm thì bố con nhà họ Hồ lại cầu xin anh thu mua.
Thương hiệu mang tiếng xấu, đương nhiên sẽ chẳng ai muốn mua.
Lục Trần không như vậy, anh hoàn toàn không cần thương hiệu nhà họ Hồ, anh chỉ muốn lợi dụng vị trí tuyệt hảo của siêu thị nhà họ Hồ làm điểm xuất phát để xây dựng một thương hiệu chuỗi siêu thị đẳng cấp.
Năm rưỡi chiều, tầng mười lăm khách sạn Bồng Lai bắt đầu ồn ã.
Hôm nay Lý Văn Quang và Triệu Thiên Vũ bao một căn phòng lớn ở đây để tổ chức họp lớp, các vị khách được mời đều lần lượt có mặt.
Cùng với cuộc trò chuyện huyên náo không ngớt của m người, bầu không khí cũng dần trở nên sôi nổi.
Đến khi Lục Trần và Lâm Di Quân tới nơi, sức nóng trong phòng đã lên tới đỉnh điểm.
Đương nhiên, dù Lục Trần rất đẹp trai những tiêu điểm của mọi người vẫn là Lâm Di Quân.
Vì Lâm Di Quân không những là hoa khôi của lớp mà còn là hoa khôi toàn trường, được đại học Du Châu công nhận.
"Oa, Lâm đại hoa khôi của chúng ta tới rồi!”
"Bốn năm không gặp mà Lâm đại mỹ nữ vẫn xinh đẹp hệt như trước!”
"Lâm đại mỹ nữ, cậu đúng là càng ngày càng đẹp, nào nào nào, ngồi với bọn tớ đi."
Thấy Lục Trần đưa Lâm Di Quân vào, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn hết lên Lâm Di Quân, mấy người bạn có quan hệ tốt với cô bèn tiến thẳng lên chào hỏi.
Thật ra hôm nay Lâm Di Quân chỉ trang điểm đơn giản một chút, không hề cố gắng ăn vận làm đẹp.
Bộ váy liền dài màu hồng không che giấu được thân hình lả lướt, quyến rũ của cô, dưới ánh đèn, làn da trắng muốt của cô mềm mại vô cùng, mà càng khơi gợi sức cảm dỗ của một người phụ nữ trưởng thành.
Vẻ đẹp của Lâm Di Quân là vẻ đẹp trời sinh.
Trông Lục Trần thì lại thấy có phần cẩu thả.
Áo phông quần jeans bình thường, phối thêm đôi giày thể thao xanh lam, trông thật sự không hề xứng đối với Lâm Di Quân.
Đây cũng chính là một trong những lý do chủ yếu khiến mọi người gần như ngó lơ anh.
"Anh Trần, ở đây." Dù mọi người đều không để ý đến Lục Trần, nhưng Ngô Lỗi vẫn nhận ra Lục Trần trong đám người ngay.
Lục Trần thấy Ngô Lỗi bèn mỉm cười, bỏ lại Lâm Di Quân đang hàn huyên cùng đám người đằng sau để tiến lại.
Ngô Lỗi là bạn cùng bàn thời đại học của Lục Trần, biệt danh là Nhóc Mập, thời ấy bàn học của bọn họ không phải kiểu bàn đơn giống bây giờ.
Mối quan hệ giữa hai người rất tốt, thường xuyên chơi đá bóng, lên mạng nhắn tin cho nhau.
Nhưng sau khi ra trường thì cả hai rất ít khi liên lạc với nhau.
Nếu không phải lần này Lý Văn Quang khởi xướng tổ chức buổi họp lớp thì không biết tới bao giờ họ mới có thể gặp nhau.
"Anh Trần, mấy năm nay anh thế nào.” Ngô Lỗi hỏi.
"Cũng ổn." Lục Trần nói, ngồi xuống cạnh Ngô Lỗi.
- Nhưng điều khiến anh thấy lạ là trước đó Ngô Lỗi có quan hệ rất tốt với mọi người trong lớp, sao mới vài năm không gặp mà bạn bè lại tỏ vẻ thờ ơ với cậu ta như vậy?
"Cậu thì sao, nghe nói bố cậu kinh doanh khai thác mỏ, chuyện làm ăn dạo này vẫn ổn chứ." Sau khi ngồi xuống, Lục Trần cất tiếng hỏi.
Gương mặt Ngô Lỗi sầm xuống, nhưng rất nhanh đã lại mỉm cười: "Cũng được, nhưng mấy năm nay thị trường khai thác nhóm không khởi sắc, chẳng kiếm được nhiều tiền như khi trước."
"Thôi đi Ngô mập, không phải Lục Trần là anh em tốt của cậu đấy sao, đứng trước mặt anh em mà cũng phải giả vờ giả vịt, cậu dối trá thật đáy." Một cô gái khá xinh đẹp nghe vậy bèn châm chọc.
Lục Trần ngẩn ra, vừa rồi anh không để ý thấy vẻ mặt Ngô Lỗi thay đổi nên cũng không nghi ngờ gì.
Anh quay sang nhìn cô gái nọ, cô ta tên Bao Dung Dung, anh vẫn nhớ năm ấy cô ta còn từng theo đuổi Ngô Lỗi.
"Lục Trần, cậu đừng nghe cậu ta nói xằng, hồi tốt nghiệp Ngô mập đã đắc tội với một thiếu gia con nhà giàu chính hiệu, không những bị người ta đánh gãy một chân mà đến cả công ty của gia đình cũng bị người ta làm cho phá sản. Bố Ngô mập vì cậu ta mà bị giết, về sau mẹ cậu ta dắt con gái theo, đi cưới một người ở ngoại tỉnh rồi.” Bao Dung Dung nói.
Ngô Lỗi biến sắc, ánh mắt lóe lên nỗi hận thù.
Bao Dung Dung nói đúng.
Khi đó anh thích một cô gái, nào ngờ sau đã trở thành người yêu của anh rồi cô gái này còn quay sang đi theo Vương Tinh, một tên có gia cảnh khá hơn Ngô Lỗi.
Anh vô cùng tức giận, bèn tìm cô gái nọ nói lý, nhưng lại bị Vương Tinh cho người đánh gãy chân.
Bố Ngô Lỗi thấy con trai mình bị đánh gãy chân bèn tức giận báo cảnh sát, muốn Vương Tinh phải xin lỗi con, nào ngờ lại khiến nhà họ Vương nổi giận.
Chưa được bao lâu, nhà họ Vương đã sử dụng mối quan hệ khiến công ty gia đình Ngô Lỗi phá sản.
Nhưng điều càng khiến Ngô Lỗi thêm tuyệt vọng là bố hắn muốn làm ầm chuyện này lên nên đã bị nhà họ Vương thuê sát thủ giết chết.
"Bao Dung Dung, cô im mồm lại cho tôi!”
Ngô Lỗi giận dữ nhìn Bao Dung Dung chằm chằm, Bao Dung Dung muốn chế giễu anh thế nào cũng được, nhưng điều khiến anh tức giận là Bao Dung Dung lại đâm chọc điểm yếu của Ngô Lỗi ngay trước mặt người anh em tốt của mình.
Thấy bên họ bắt đầu ầm ĩ, những người khác nhất loạt quay đầu sang nhìn, Ngô Lỗi lại càng thẹn quá hóa giận.
"XÌ, chuyện tôi nói đều là sự thật, cậu giỏi thì đi tìm Vương Tinh báo thù đi." Bao Dung Dung cười lạnh.
Năm ấy cô ta thấy Ngô Lỗi là con nhà giàu, dù hơi béo nhưng Bao Dung Dung vẫn chủ động theo đuổi anh.
Nào ngờ Ngô Lỗi lại nói thẳng rằng cô ta quá xấu, không phải tuýp người anh thích, khiến cô ta tức tới nỗi không đi học cả tuần.
Giờ đã biết được cảnh ngộ của Ngô Lỗi, đây chính là lúc để cô ta báo thù rồi.
"Ngô Lỗi người ta vẫn còn chưa thoát khỏi cú sốc biến từ con nhà giàu thành thằng nghèo kiết xác mà, Bao Dung Dung, cậu đâm trúng chỗ đau của Ngô mập thế này thì ác quá." Một người đàn ông châm chọc.
Trông thì có vẻ như đang nói với Bao Dung Dung, nhưng thật ra lại có ý chế giễu Ngô Lỗi.
Ngô Lỗi nhìn người đàn ông nọ mà không khỏi siết chặt nắm đấm
--------------------------------------