Hầu hết các đầu bếp đều bị thiếu, Đó là cuộc sống xã hội
Qua quá trình làm việc của mình, tôi thấy nếu như có một thứ mà hầu hết các đầu bếp đều bị thiếu, đó sẽ là cuộc sống xã hội.
Tôi và các đồng nghiệp dành phần lớn thời gian tỉnh táo của mình loanh quanh trong bếp, trong nhà hàng. Tính chất công việc là vậy, chúng tôi không có thứ gọi là "giờ hành chính" như đa số người, nếu có thì nó phải được gọi là "ngày hành chính", và chúng tôi có...5-6 "ngày hành chính" trong một tuần.
Kể từ khi bắt đầu nấu ăn nghiêm túc, lượng bạn của tôi ít đi rất nhiều, những cuộc hẹn hò đàn đúm cũng thưa thớt; thay vào đó là các đồng nghiệp và những buổi tiệc hàng chục, hàng trăm người. Tôi gặp bếp trưởng của tôi nhiều hơn gặp bố mẹ của mình, nhiều khi cảm thấy thân thiết như gia đình thứ 2 vậy. Chúng tôi nói chuyện về đồ ăn nhiều hơn bất kì thứ gì, năng lượng ngày 3 bữa ăn cũng dồn gần hết vào những lúc chặt thái, xào nấu v.v... Ngày nghỉ của chúng tôi đa số mọi người cũng dành thời gian ở nhà nghỉ ngơi, tôi thì cũng dành nốt một phần ở nhà nấu một bữa ngon cho gia đình. Tôi để ý rất ít những gì đang diễn ra bên ngoài nhà hàng của mình, nếu như không có Facebook, chắc trời sập gần đến đầu tôi cũng không hay biết. Trước khi trở thành đầu bếp, những dịp đặc biệt tôi hay có những buổi tụ tập bạn bè đi ăn chơi đây đó; bây giờ thì gần như lúc nào cũng phải từ chối. Tôi và các đồng nghiệp giống như một lũ lúc nào cũng luẩn quẩn quanh nhau, tách biệt ra khỏi nhiều thứ, mà cũng vì vậy nên thường các đầu bếp có những mối quan hệ rất khăng khít với nhau, giống như anh em.
Thông thường mọi người hay dành thời gian đi chơi giải trí vào buổi chiều hoặc tối, với chúng tôi thì luôn luôn là buổi đêm, sau 11 giờ. Vào tầm đó thì cũng chẳng có gì ngoài nhậu nhẹt, bia rượu và những trò vô bổ, đó cũng là một phần lí do vì sao nhiều đầu bếp béo, ngoài việc phải ăn nhiều. Mà lại thêm điều nữa là không có nhiều người ra đường đi chơi vào giờ đêm như vậy ngoại trừ...những đồng nghiệp của chúng tôi. Vậy là làm cùng nhau cả ngày rồi tối lại đi chơi cùng nhau nữa, cuộc sống xoay qua xoay lại vẫn mấy người đó. Đầu bếp có lẽ là thứ ngược lại của những người làm công tác xã hội.
Cũng vì cuộc sống như vậy, chúng tôi không có nhiều thời gian để đi ra ngoài ngắm gái, trai hay cưa cẩm các kiểu. Có 2 loại người tôi thấy hay trở thành đối tượng của đầu bếp nhất:
1. Những người cùng ngành: gần nhất là các đầu bếp khác giới, hoặc cũng có thể là những người phục vụ, tạp vụ v.v.. vì lí do đơn giản là những người họ cũng đáng thương không khác gì chúng tôi, cũng suốt ngày luẩn quẩn nhìn mặt nhau phát ngán. Nhưng cũng vì thế mà chúng tôi có thể thông cảm và hiểu về vấn đề thời gian giành cho nhau. Tôi chưa bao giờ làm ở một bếp nào mà ở đó không có ít nhất một cặp đôi 1 anh đầu bếp và 1 chị phục vụ, cùng với đó là 2-3 anh khác cưa cẩm 4-5 chị khác. Tóm lại không những làm cùng, sống cùng một nhóm người mà thậm chí yêu cũng ở trong nhóm ấy luôn.
2. Những người sau 11 giờ vẫn ở ngoài đường: như tôi đã nói về thời gian mà chúng tôi dành để ra ngoài. Tất nhiên đó là cơ hội gần như duy nhất mà chúng tôi có để gặp gỡ những người mới. Gặp gỡ một cô nào đó xinh xắn ở quán bia hoặc rượu vào tối muộn, chắc chắn không thể nào lỡ cơ hội làm quen, nhất là khi đa số những người làm bếp khá bạo dạn.
Tuy nhiên nửa kia của đầu bếp có thể là bất kì ai, ở trên chỉ là những trường hợp tôi hay thấy nhất. Nhưng dù có là ai thì cũng đều sẽ phải chịu thiệt thòi về mặt thời gian dành cho nhau, tính chất công việc yêu cầu chúng tôi xào nấu đồ ăn nhiều hơn là đưa người yêu đi xem phim. Nhưng cũng vì thế mà ngày nghỉ của chúng tôi rất quý giá và không còn gì hơn ngoài việc dành cho nửa kia của mình, ít nhất là một phần không nhỏ.
Không có ý than thở hay gì trong bài viết, tôi vẫn cực kì yêu thích những gì mình đang làm. Đây chỉ là một chút kể chuyện nhân buổi tối rảnh rỗi hiếm có, và cũng có thể bổ ích cho các bạn đang vào nghề. Tôi thường hay khuyên những người phân vân trong việc trở thành đầu bếp là " Đừng trở thành đầu bếp!"; vì tôi nghĩ để có thể trải qua được những thứ tôi nói ở trên, mình phải không có một chút phân vân nào cả, mình phải yêu việc làm bếp đến nỗi nói là muốn đi làm liền!